21
Lệ Yên Nhiên quả nhiên đang rất gấp gáp.
Ta không ngờ nàng ta lại bày ra trò hạ sách như vậy.
Sắp đến sinh thần của Hoàng đế, ta đang xem xét từng bản nhạc sẽ được trình diễn trong lễ mừng, thì Lệ Yên Nhiên cùng Tạ Trì khí thế hùng hổ xông vào. Nàng nói có người tố cáo ta lén lút giấu nam nhân trong cung.
Lúc ấy Tô Duẫn đang ngồi giữa đám nhạc sư, trông vô cùng đàng hoàng, ta lướt mắt qua Lệ Yên Nhiên, liền chắc chắn rằng người mà nàng ta nói đến không phải là hắn.
Lệ Yên Nhiên đề nghị Tạ Trì cho lục soát tẩm cung của ta. Tạ Trì quay sang hỏi:
"Hoàng hậu, ý nàng thế nào?"
Một hoàng hậu đường đường chính chính, tẩm cung sao có thể tùy tiện để người khác xông vào lục soát? Ta tất nhiên cự tuyệt.
Lệ Yên Nhiên nhướng mày, giọng mỉa mai:
"Hoàng hậu nương nương, hay là người đang chột dạ? Hoàng thượng, hôm nay không tìm ra, ngày mai có khi gã nam nhân đó đã bị xử lý để phi tang rồi. Hoàng hậu nhìn thì đoan trang, ai ngờ sau lưng lại ph*ng đ*ng như vậy, làm ô uế hậu cung, đây là trọng tội đáng tru di!"
Nàng ta kiên quyết kéo Tạ Trì vào cung của ta để lục soát. Tạ Trì liếc ta một cái, cuối cùng vẫn để người mở cửa, trực tiếp tiến vào nội điện. Một đám thị vệ bắt đầu lục tung mọi thứ trong tẩm cung của ta.
Ta cũng đi theo, rồi trông thấy cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Trên giường của ta, giữa chăn gối, một gã nam nhân tr*n tr** đang nằm.
Nghe tiếng cửa mở, hắn kích động ngồi dậy, giọng nói tràn đầy yêu thương:
"Nương nương, người về rồi sao?"
Giọng điệu thân thiết như thể hắn đã sống trong nội điện của ta từ lâu.
Rồi hắn quay đầu, như thể vừa nhìn thấy mọi người ùa vào, sợ đến mức ngã nhào xuống đất, lảo đảo chạy đến bên ta, "Nương nương, chuyện gì thế này? Nô gia sợ quá!"
Vân Châu lập tức tung chân đá văng hắn, không để hắn chạm vào một góc áo của ta.
Phía bên kia, giữa đám người im lặng chết lặng, Lệ Yên Nhiên đột nhiên hét lớn:
"Ta đã nói mà! Ta đã nói mà! Đây là ai? Hoàng hậu nương nương, ngươi là chính thất của hoàng gia, lại dám giấu nam nhân trong cung. Cho dù không được hoàng thượng sủng ái thì cũng không thể như vậy chứ! Hoàng thượng, người xem nàng ta…"
Tạ Trì nhìn ta với ánh mắt đầy phức tạp.
Ta cũng muốn biết, đây là ai.
Một trò hạ sách thế này, ta chẳng cần điều tra cũng biết, đây là ý tưởng bốc đồng của Lệ Yên Nhiên. Có lẽ nàng ta cảm thấy Tô Duẫn không đáng tin, tiến độ quá chậm, không chờ được nữa mà lập tức tìm một người khác, nhét vào nội điện của ta, rồi kéo Tạ Trì đến bắt quả tang.
Ta khẽ ngửi hương trong điện, không phải hương trầm thường ngày, có lẽ đã bị đổi thành loại hương k*ch th*ch d*c v*ng. Nhưng hôm nay ta luôn ở ngoài xem xét bản nhạc, chưa vào điện, nên mới tránh được tai họa. Nếu không, cảnh tượng họ nhìn thấy khi xông vào, chắc chắn đã khác hoàn toàn.
Tô Duẫn hiển nhiên không hay biết chuyện này, hắn nhìn chằm chằm vào gã nam nhân kia, đột nhiên bước tới, bóp chặt cổ hắn, mặt lạnh như băng:
"Hoàng hậu hành xử đoan chính, ngươi nhất định là kẻ bị sai khiến để hãm hại người. Nói mau, chủ tử của ngươi là ai?"
Nam nhân kia trông khá vạm vỡ, thuộc kiểu mà một số phu nhân có thể yêu thích. Nhưng dưới tay Tô Duẫn, hắn như con kiến bị ép xuống đất, dù vùng vẫy thế nào cũng không thoát.
Tình huống vốn đã hỗn loạn, sự việc này xảy ra quá nhanh, đến khi Tạ Trì phản ứng kịp và ra lệnh kéo Tô Duẫn ra, thì gã nam nhân kia đã ngất xỉu.
Một kẻ chỉ là cầm sư nhỏ bé, hành động này quả thực đã vượt lễ nghi. Dù xuất phát từ lòng trung thành, Tô Duẫn vẫn bị lập tức tống vào đại lao.
Nam nhân kia được đưa đến Thái y viện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!