Chương 10: (Vô Đề)

Tuy xuất thân từ thanh lâu, trước đây bị đánh mắng là chuyện thường, nhưng từ khi nhập cung, nàng thuận buồm xuôi gió, quyền sủng trong tay, đâu ai dám đụng tới một ngón tay của nàng. Những cuộc cãi vã với các phi tần khác cũng chỉ dừng lại ở lời nói, chưa từng đến mức động tay động chân.

Lần này là lần đầu tiên nàng bị đánh.

Đau đớn, nhục nhã, Lệ Yên Nhiên không nhịn được, lập tức lao vào Lệ phi. Hai người xông vào nhau, giằng co, vật lộn.

Hiền phi và Việt phi đứng bên chỉ khoanh tay quan sát, không hề ra tay can ngăn.

Lệ phi nhỏ nhắn, yếu ớt, chẳng mấy chốc đã bị Lệ Yên Nhiên ấn xuống đất, túm tóc mà đánh trả.

Ngay lúc Lệ Yên Nhiên đang đắc ý, một giọng nói uy nghiêm bất chợt vang lên:

"Các ngươi đang làm gì vậy? Còn ra thể thống gì nữa không?"

Động tác của Lệ Yên Nhiên khựng lại.

Nàng ngơ ngác quay đầu, chỉ để thấy Tạ Trì không biết từ lúc nào đã xuất hiện.

Từ góc độ của Tạ Trì, trông như thể Lệ Yên Nhiên đang ức h**p Lệ phi.

Lệ phi không bỏ lỡ cơ hội, lập tức bật khóc nức nở, nhào tới bên chân Tạ Trì, yếu ớt nói:

"Bệ hạ, xin Người hãy làm chủ cho thần thiếp!"

20

Cuối cùng thì ta cũng hồi cung, mọi thứ dường như đã trở lại trật tự thường nhật, ngoại trừ một số rắc rối còn sót lại.

Ngày hôm ấy, Tạ Trì sau khi tìm hiểu cặn kẽ sự việc đã đen mặt. Chỉ vì vài câu khẩu chiến mà hai vị hoàng phi lại ngang nhiên lao vào đánh nhau như hàng tôm hàng cá, quả thực làm mất hết thể diện của hoàng thất.

Lệ phi, kẻ khơi mào sự việc, bị phạt. Lệ quý phi, dù bị bắt nạt đến thê thảm, nhưng vì cần cho nhà mẹ đẻ của Lệ phi một lời giải thích, cũng bị xử phạt.

Đều chỉ là những hình phạt nhẹ nhàng, chẳng qua là cấm túc, phạt lương bổng, chép kinh mà thôi. Nhưng Lệ Yên Nhiên lại phản ứng cực kỳ dữ dội.

Nàng là người duy nhất biết rõ tại sao mình lại bừng bừng lửa giận như vậy.

Bởi vì… "thử kiểm chứng xem" — lời Lệ phi hôm đó đã trúng phóc.

Nửa năm trước, khi Lệ Yên Nhiên chủ động gây sự với ta, Tạ Trì không cần phân rõ phải trái đã đứng về phía nàng ta, ngay lập tức xử phạt những người khác. Nhưng lần này, ngay cả nàng cũng bị phạt.

Xét trên bề ngoài thì đây là sự công bằng. Nhưng Lệ quý phi cảm nhận được, từ những lần nàng gây chuyện gần đây, sự sủng ái của hoàng thượng dành cho nàng, đúng là đã dần không còn như trước.

Nàng bắt đầu hoảng loạn.

Có người báo lại với ta, Lệ quý phi đóng cửa phòng, tức giận đập phá đến mức trong điện vỡ tan nửa số bình hoa và đồ vật.

Ta bất giác nhớ tới Tô Duẫn.

Khẽ day huyệt thái dương, ta như có chút mệt mỏi, nói:

"Những ngày gần đây ta thường gặp ác mộng, khó mà ngon giấc. Gọi tên cầm sư kia tới, tấu một khúc giúp ta an thần tĩnh tâm."

Tô Duẫn mang đàn đến, nhưng ta lại không vội bảo hắn tấu nhạc, mà hỏi:

"Gần đây Lệ quý phi có làm khó ngươi không?"

Tô Duẫn có vẻ ngạc nhiên, đáp:

"Không có. Sao nương nương lại hỏi vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!