Nắm lấy tay người
Xích giáo giáo chủ dưới sự khống chế của Đoan Mộc Hồi Xuân, oai phong lẫm liệt khí phách hiên ngang bước lên xe ngựa.
Lữ Phi rỉ tai một giáo đồ vừa đến: "Giáo chủ có việc bí mật cần thương lượng với Hồn Hồn vương, các ngươi tuyệt đối đừng để lộ tin tức."
Giáo đồ thấy vẻ mặt hắn nghiêm trọng, cuống cuồng tuân theo.
Lữ Phi ngồi lên càng xe, phất dây cương, mã xa liền tiến về hướng Tây.
Xích giáo Giáo chủ ngồi trong xe, bụng tiếc thầm, sớm biết vậy, trước đó chẳng nên do dự, để vuột mất cơ hội thoát thân. Một khi đã rời khỏi phạm vi Xích giáo, kết cục của hắn lại càng khó lường. Giả như chỉ lấy hắn làm con tin còn đỡ, chứ muốn giết người diệt khẩu, há chẳng phải hắn có chết cũng chết bặt vô âm tín?
Nghĩ tới đây, hắn thoáng bồn chồn, hai mắt chăm chú nhìn chằm chặp Đoan Mộc Hồi Xuân.
Đoan Mộc Hồi Xuân thấy ngựa sắp sửa rời khỏi sơn cốc, bèn giải huyệt đạo cho hắn, hỏi: " Giáo chủ muốn nói gì?"
Xích giáo Giáo chủ nói: "Các người, muốn làm gì?"
Đoan Mộc Hồi Xuân mỉm cười bảo: "Nghe nói phong cảnh Tây Khương rất diễm lệ, ta chỉ muốn mời Giáo chủ cùng bọn ta lĩnh ngộ một phen."
Bốn chữ "phong cảnh diễm lệ" bằng tiếng Hán với Xích giáo Giáo chủ mà nói, thật vô cùng thâm siêu. Hắn chỉ có thể từ hai chữ hiểu được mà suy ra ý của đối phương, "Lĩnh ngộ…Võ công Trung Nguyên, cũng rất lợi hại. Tây Khương, không kém. Ngươi đấu ta một trận."
Đoạn Mộc Hồi Xuân nhẹ nhàng phẩy quạt, lắc đầu cười bảo: "Giáo chủ hà tất phải giận như thế?"
Những lời này Xích giáo Giáo chủ cũng không hiểu được, hừ lạnh nói: "Ngươi, thắng không oanh liệt!"
Đoan Mộc Hồi Xuân nhướn mày đáp: "Binh bất yếm trá!" (nhà binh không ngại dùng kế)
Xích giáo Giáo chủ từng học qua Binh pháp Trung Nguyên, nghe vậy phán: "Không công bằng."
Đoan Mộc Hồi Xuân dường như hiểu được trình độ tiếng Hán của hắn hạn chế, bèn trả lời ngắn gọn: "Thắng giả vi vương." (Kẻ thắng làm vua)
Miệng Xích giáo Giáo chủ run bần bật, dốc hết ruột gan cũng không tìm được câu từ tiếng Hán thích hợp để phản bác, cuối cùng xổ một tràn dài tiếng Tây Khương, bất chấp Đoan Mộc Hồi Xuân có hiểu hay không, rốt cuộc hắn tự nói một mình cho thỏa, sau đó nhắm mắt làm thinh.
Đoan Mộc Hồi Xuân không màng tới, lẳng lặng ngồi trong xe, chỉ lo tính toán thời gian, cách một hồi lại điểm lại huyệt đạo của Xích giáo Giáo chủ.
Xích giáo Giáo chủ mới đầu còn nỗ lực dùng chân khí phá bỏ huyệt đạo, thấy hắn như thế, đành thở hồng hộc mà bỏ cuộc.
Mã xa chạy đúng ba ngày không nghỉ. Nguyên bản Đoan Mộc Hồi Xuân hy vọng dọc đường có thể đuổi kịp Cơ Diệu Hoa, nhưng càng đến gần quân doanh của Hồn Hồn vương, mong muốn ấy cũng ngày một xa vời.
Xích giáo Giáo chủ bị điểm huyệt đạo quá lâu, kinh mạch không khỏi hao tổn, đến tứ chi cũng không hoàn toàn linh hoạt nữa.
Đoan Mộc Hồi Xuân thi thoảng lại nắn giúp hắn vài cái.
Xích giáo Giáo chủ quả thực bức bối vô cùng, cuối cùng chủ động yêu cầu dùng dây trói. Cứ vậy, tuy tay chân vẫn không được tự do hoạt động, nhưng kinh mạch đỡ phải chịu nỗi khổ bị kiềm hãm nữa.
Đoan Mộc Hồi Xuân đã từng nếm mùi việc ấy, nên dường như cảm thông cho hắn.
Xích giáo giáo chủ cũng có qua có lại, khuyên nhủ hắn: "Hai người các ngươi, là, tự tìm chết."
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: "Ta chỉ đang thưởng ngoạn phong cảnh ven đường thôi."
Xích giáo Giáo chủ nói: "Ngươi thả ta, ta tha ngươi."
Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: "Giáo chủ là chủ ta là khách, chỉ đang du ngoạn thôi mà."
Xích giáo Giáo chủ nói: "Ni Khắc Tư Lực, Hồn Hồn vương…" Hắn dừng một chút, tựa hồ đang nghĩ xem phải dùng vốn từ tiếng Hán hạn hẹp thế nào để diễn đạt hết sự cảm khái vô biên tận đáy lòng mình, "Vẫn chưa chết, y, vẫn tốt. Có sư huynh."
Hắn dốc cạn khả năng mà kết quả đổi được chỉ là sự trầm mặc của Đoan Mộc Hồi Xuân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!