Chương 49: Cách diện liễm thủ (Tam)

Cơ Diệu Hoa thêm vào mấy cành cây, nhóm lại ngọn lửa, sau đó ngồi xuống bên người Đoan Mộc Hồi Xuân.

Đoan Mộc Hồi Xuân làm như không thấy, ăn chiếc bánh nướng đã nguội lạnh.

"Cành cây đáng chết, dám cứa rách khuôn mặt bé nhỏ của thân thân." Cơ Diệu Hoa lấy thuốc trị thương trong ngực ra, tỏ ý muốn giúp thoa thuốc.

Đoan Mộc Hồi Xuân ngoảnh mặt, trong đầu phát sinh cảm giác quái đản, xúc động muốn phun cả bột mì trong miệng. Nhưng xúc động thì xúc động, kết cục hắn vẫn lặng thinh đưa mặt qua.

Cành cây cứa không sâu, chỉ để lại vết máu nhàn nhạt.

Cơ Diệu Hoa nhúng nhúng ngón tay vào nước trước, kế đến dùng ngón áp út cẩn cẩn trọng trọng chấm một chút, bôi lên mặt hắn.

Thuốc cao mát lạnh, đối lập với khuôn mặt càng lúc càng nóng lên của Đoan Mộc Hồi Xuân.

"Thân thân, ngươi làm sao vậy?" Cơ Diệu Hoa dừng tay, giương mắt nhìn đôi mắt gần trong gang tấc của Đoan Mộc Hồi Xuân.

Đoan Mộc Hồi Xuân hạ mắt nhìn miếng bánh nướng trên tay, lãnh đạm hỏi: "Phong chủ đã xong chưa?"

"Xong rồi." Cơ Diệu Hoa thấy hắn định đi, vội kéo lại bảo: "Vẫn còn những vết thương khác."

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: "Ta có thể tự lo được."

Cơ Diệu Hoa nhìn bàn tay hắn đưa tới, do dự một lúc, lưu luyến bàn giao bình dược trong tay.

Đoan Mộc Hồi Xuân nhận lấy dược bình, phóng người lên cây, ngồi xuống một chạc cây, tựa lưng vào cành, mở bình tự thân trát thuốc.

Cơ Diệu Hoa đứng dưới lo lắng bảo: "Thân thân, ở trên cây không an toàn."

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: "So với ở cạnh Phong chủ an toàn hơn." Hắn phán xong câu đó, phía dưới trầm mặc một hồi, lúc đầu Đoan Mộc Hồi Xuân còn thấp thỏm, chẳng biết y sẽ ứng đáp ra sao, rồi thoắt cái lại thấy hả dạ. Bị tóm trên đường đào tẩu, xem như là chuyện thảm bại nhất trong đời hắn, đối với kẻ đầu sỏ gây nên tất cả, cả một chút tâm ý báo đáp sơ sài* hắn cũng không dư dả.

*Hư dữ ủy xà: Hư – giả, Ủy xà – tùy tiện ứng phó. Chỉ đối xử với người khác bằng hư tình giả ý, ứng phó có lệ.

Chẳng bao lâu, ánh lửa mờ dần.

Dưới tàng cây Cơ Diệu Hoa khe khẽ gọi: "Thân thân."

Đoan Mộc Hồi Xuân nhắm mắt, giả mù giả điếc.

Cơ Diệu Hoa dường như đã bỏ cuộc, cứ thế thả người ngồi xuống gốc cây, mặc cho ánh lửa ngày một tối, rồi tắt hẳn hoàn toàn.

Đoan Mộc Hồi Xuân mở mắt, thất thần nhìn về phía trước.

Kể từ khi lưu lạc Tây Khương đến nay, nếu có lúc nào hắn cảm thấy nhẹ nhõm, đó chính là buổi tối. Bóng đêm xóa đi sự khác biệt giữa Trung Nguyên với Tây Khương, đôi khi có thể giúp hắn đánh lừa bản thân, rằng thực chất hắn vẫn đang ở Bễ Nghễ sơn, hoặc là…

Tê Hà sơn trang.

Phía chân trời mới chuyển sang màu xám, Cơ Diệu Hoa liền tỉnh.

Y vừa đứng dậy, lập tức không chớp mắt ngóng nhìn thân ảnh cao cao tại thượng trên cành cây, như sực nhớ ra điều gì, khóe miệng y khẽ nhếch lên.

Chim chóc bừng tỉnh, hót vang.

Đoan Mộc Hồi Xuân giật giật chân, tựa tỉnh phi tỉnh.

Cơ Diệu Hoa tận dụng thời cơ, đột nhiên rống to một tiếng: "Thân thân."

Đoan Mộc Hồi Xuân hốt hoảng bật dậy, nhíu mày, cúi nhìn y.

Cơ Diệu Hoa đang dang rộng tay, hướng về phía hắn đầy mong đợi, thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, không khỏi thất vọng buông tay nói: "Sao thân thân không chịu ngã xuống chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!