Với y, Mạc Cư tuyệt đối sẽ không nương tay. Thiết quải mạnh mẽ đâm trên đâm dưới, liên tiếp đánh vào ngực y.
Ngón tay Cơ Diệu Hoa di chuyển lên xuống theo thiết quải, chân phải lùi ra sau nửa bước.
Nhìn tấm lưng đưa lên tận cửa, Đoan Mộc Hồi Xuân xuất thủ như điện, tập kích vào huyệt Khí Hải.
Áo Cơ Diệu Hoa dày.
Đầu ngón tay Đoan Mộc Hồi Xuân vừa chạm đến mặt vải, đang định hướng tới, cổ tay liền bị tay trái của Cơ Diệu Hoa túm chặt. "Thân thân a, lấy oán trả ơn là bất hảo lắm nga." Một tay y nắm lấy cổ tay Đoan Mộc Hồi Xuân, tay còn lại chặn đứng thiết quải, vận nội lực phản công.
Mạc Cư phải cầm thiết quải thối lui mấy bước mới hòng đứng vững.
Cơ Diệu Hoa trở tay kéo Đoan Mộc Hồi Xuân ra trước mặt, Đoan Mộc Hồi Xuân thuận thế tung ra tả chưởng.
Đồng thời, cán cuốc của Hoa Tượng cũng vừa tới. Lưỡi cuốc nhắm ngay đỉnh đầu Cơ Diệu Hoa giáng xuống!
Cơ Diệu Hoa khẽ nghiêng đầu, tay bên kia vung bàn tay đang tấn công của Đoan Mộc Hồi Xuân, nghênh đón cán cuốc của Hoa Tượng, bản thân thì khoan thai lùi về phía sau.
Đoan Mộc Hồi Xuân nhất thời biến chưởng thành quyền.
Hoa Tượng đẩy thân cuốc về phía trước vài phân, dịch đi vị trí lưỡi dao. Hoa Tượng nắm tay vỗ lên cán cuốc, mượn lực lộn ngược ra sau. Mạc Cư vung ngang thiết quải, vừa vặn làm điểm trụ cho nàng.
Hoa Tượng nhẹ nhàng nhún chân lên thiết quải, lộn nhào thêm một cú, tiếp tục tiến đánh Cơ Diệu Hoa.
Bản thân Cơ Diệu Hoa lúc này đang bị vây trong nhân hải chiến thuật của Ma giáo.
Tuy võ công Ma giáo giáo chúng không cao cường bằng trưởng lão, nhưng đây đó phối hợp ăn ý, như đối địch trên chiến trường, tiến lui có thứ tự, sóng sau tiếp sóng trước, như sóng triều triền miên, từng đợt áp bức.
Bọn họ phối hợp rất nhịp nhàng, Cơ Diệu Hoa không còn thong thả như lúc đầu, mà đã bị khóa chặt giữa tâm vòng chiến.
Đoan Mộc Hồi Xuân thừa cơ thoát ly vòng chiến.
Mạc Cư xông tới, vỗ vai hắn hỏi: "Ngươi vẫn khỏe chứ?"
Đoan Mộc Hồi Xuân lấy lại hơi, lộ ra nụ cười đã lâu không gặp: "Vừa nhìn thấy các ngươi liền khỏe ngay."
Mạc Cư cười ha hả: "Ngươi chờ đó, bọn ta báo thù cho ngươi."
"Kỳ thực Phong chủ chưa từng bạc đãi ta…" Đoan Mộc Hồi Xuân trơ mắt nhìn Mạc Cư xông xáo vọt lên, đành nuốt nửa câu còn lại trở vào.
Kẻ bịt mặt tiến đến, thấp giọng nói: "Ngươi đi trước."
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: "Chư vị vì cứu ta mà đến, sao ta có thể vô tâm bỏ rơi chư vị."
Người che mặt đang định nói chi đó, chợt thấy Hoa Tượng giữa không trung bỗng nhiên ngoái đầu lại, ném một vật về phía Đoan Mộc Hồi Xuân, "Tiếp lấy!"
Đoan Mộc Hồi Xuân vươn tay đón.
Là một cây quạt.
Hắn mở quạt ra, chính diện "Ma giáo", mặt sau "Đoan Mộc", rồng bay phượng múa, ngông cuồng nội liễm. Nếu hắn nhìn không sai, đây đích thị do Minh tôn thủ bút.
"Sao lại làm bằng gỗ?" Đoan Mộc Hồi Xuân phất phất, "Sao không dùng bạch ngọc?"
Hoa Tượng đánh đến tóc tai bung xõa, che khuất tầm nhìn, bết cả vào mặt, vừa nực vừa ngứa, tâm trạng bức bối, nghe thấy chẳng buồn quay đầu bảo: "Phí lời! Vì ta là Hoa Tượng, không phải thợ chế tác ngọc a! Khốn kiếp, tên này sao khó đánh vậy a!"
Mạc Cư lẩn trong đám người vừa tập kích Cơ Diệu Hoa vừa nói: "Vì hắn là Tây Khương đệ nhất cao thủ a!"
Hoa Tượng điên tiết, "A a a, ta hận Kỷ Vô Địch! Đừng hỏi ta tại sao, không rảnh giải thích!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!