Dùng xong bữa trưa, đã tầm giờ ngọ.
Đoan Mộc Hồi Xuân đang trên đường trở lại Cổ viên sau khi dọn bát đũa về trù phòng, tim đập thình thịch. Một khi chân hắn còn chưa rời khỏi đại môn Thánh Nguyệt giáo, mọi việc vẫn có khả năng chuyển biến xấu.
Hắn bước vào Cổ viên, vừa ngẩng đầu liền thấy Cơ Diệu Hoa phe phẩy quạt cung nữ từ trong tiến ra, vai khoác một bao hành lý nặng trịch.
Tảng đá trong lòng Đoan Mộc Hồi Xuân được nhấc xuống phân nửa, hắn bước vội đến đỡ lấy bao hành lý trên tay Cơ Diệu Hoa nói: "Phong chủ chờ chút." Rồi quay về phòng lấy bao hành lý chuẩn bị sẵn từ lâu vác chung một thể, đoạn trở ra bảo: "Phong chủ, thỉnh."
Cơ Diệu Hoa cười nói: "Nha nha nha, thân thân quả là tích cực a. Xem ra thân thân rất nôn nóng cùng ta triển khai một cuộc sống hạnh phúc chỉ có đôi ta."
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: "Ta chỉ sợ khởi hành chậm, lỡ mất chỗ trú đêm."
Cơ Diệu Hoa nói: "Thế a, hay là để mai hãy khởi hành?"
Đoan Mộc Hồi Xuân khựng ngón tay, nhưng vẫn cực lực bình tĩnh nói: "Đều do Phong chủ định đoạt."
"Nha nha nha, ta nói đùa thôi, thân thân đừng giận mà." Cơ Diệu Hoa nhấc quạt che trán, nhìn sắc trời bảo, "Trời đang nắng chang chang, hiện tại khởi hành nhất định là rất nóng a, vất vả thật a."
Đoan Mộc Hồi Xuân cảm giác có chút quái lạ, dường như những lời ấy của y là nhằm vào kẻ khác, chứ không phải bản thân, bởi chúng mang một vẻ hả hê kỳ quặc.
Rốt cuộc Cơ Diệu Hoa cũng cất bước khởi hành.
Cả hai thong thả băng qua hòn giả sơn, nhàn nhã lướt qua cầu nhỏ, rồi lại chầm chậm men theo nhánh sông con dạo đủ một vòng Thánh Nguyệt giáo, Đoan Mộc Hồi Xuân nhịn không được mở lời: "Phong chủ. Ngươi tính bao giờ mới thực sự khởi hành?"
"Thân thân a, lẽ nào ngươi không lưu luyến Thánh Nguyệt giáo sao?"Cơ Diệu Hoa chuyển bước, cuối cùng cũng chịu hướng về đại môn Thánh Nguyệt giáo.
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: "Chẳng phải tháng bảy hàng năm Phong chủ đều đến Thánh Nguyệt giáo sao?"
Cơ Diệu Hoa nghe được tự tiếu phi tiếu nhìn hắn bảo: "Nha nha nha, thân thân muốn theo ta trở lại nữa ư?"
Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: "Tất cả tùy Phong chủ định đoạt."
Cơ Diệu Hoa vươn tay vuốt mặt hắn một cái cực nhanh rồi rụt lại nói: "Thân thân phải nhớ kỹ những lời ấy nga."
Đoan Mộc Hồi Xuân cúi đầu, chẳng nói chẳng rằng bám sát sau y.
Quanh đi quẩn lại, rốt cuộc cũng đến được đại môn.
Đoan Mộc Hồi Xuân ngoái đầu, quả thấy xa xa thác nước cao hàng chục trượng trút thẳng xuống. Nhớ tới tâm trạng bản thân ngày đến Thánh Nguyệt giáo, thật sự cách nhau một trời so với lúc này.
Gần đó có hai giáo đồ trấn thủ, hướng Cơ Diệu Hoa đáp lễ, nhanh chóng hợp sức vận hành cái chốt bên cạnh.
Đại môn chầm chậm mở ra.
Ánh dương quang lùa qua khe cửa, chiếu vào mặt Đoan Mộc Hồi Xuân, cháy bỏng gay gắt, nhưng lại chân thực không gì sánh được.
Cửa mở ra hơn một trượng, đủ cho bảy tám người sóng vai cùng qua.
Một giáo đồ dắt ra hai con ngựa, một bạch một hắc, thần tuấn phi phàm.
Cơ Diệu Hoa khẽ nhún mũi chân, nhẹ nhàng phóng ngay lên hắc mã.
Giáo đồ nọ ngỡ ngàng nhìn y.
Cơ Diệu Hoa khúc khích cười nói: "Ta thấy thân thân hợp với bạch sắc hơn a."
Đoan Mộc Hồi Xuân đích thực thích bạch sắc, nhưng hắn sẽ tuyệt đối không thừa nhận với Cơ Diệu Hoa. Huống chi tại thời khắc này, việc hắn quan tâm nhất là làm sao đoạt lại giải dược, sắc màu của ngựa hiển nhiên không trọng yếu bằng cước lực ngựa kia.
Hắn xoay người lên ngựa, ngoảnh lại thấy Cơ Diệu Hoa đã khoan thai giục ngựa lao đi, hắn vội vã thúc vào bụng ngựa đuổi theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!