"Thân thân, lỡ hẹn là không được nha." Cơ Diệu Hoa giơ ngón trỏ lên, lắc qua lắc lại.
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: "Phong chủ lượng thứ."
Cơ Diệu Hoa bảo: "Khó lắm. Lúc bụng đói, lòng dạ ta trở nên phi thường hẹp hòi."
Đoan Mộc Hồi Xuân nhấc bước chực đi, "Không bằng Phong chủ cứ coi như chưa thấy ta."
Cơ Diệu Hoa lại bảo: "Khi lòng dạ hẹp hòi, nhãn lực ta sẽ trở nên đặc biệt hảo."
Đoan Mộc Hồi Xuân bước đi luôn, nói: "Phong chủ chờ chút, ta đến trù phòng xem thử."
Cơ Diệu Hoa nhảy xuống khỏi ngọn giả sơn, chắn trước mặt hắn, vươn tay ra nói: "Ta cùng đi với thân thân."
Đoan Mộc Hồi Xuân lách người vượt qua y, coi như không nhìn thấy cái tay kia, "Phong chủ, thỉnh."
"Thân thân thích nắm tay, hay là thích ta bế ngươi đi?" Cơ Diệu Hoa hạ tay xuống, tay áo nhè nhẹ phất lên.
Làn gió hương ập tới từ phía sau, phảng phất mãi không thôi.
Đoan Mộc Hồi Xuân thoáng đình bước, bất đắc dĩ nói: "Tội gì Phong chủ cứ dọa dẫm bức bách?"
Cơ Diệu Hoa nghiêng đầu, mỉm cười phán: "Có thể nguyên nhân là vì, ta thích ngươi?"
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: "Chỉ e Tôn Ẩn vô phúc hưởng thụ."
"Mấy chuyện hưởng thụ này…Cứ thử hoài sẽ quen thôi." Cơ Diệu Hoa chầm chậm tiến tới, nhẹ nhàng kéo lấy tay hắn.
Đều là nắm tay như nhau, A Bội cùng Cơ Diệu Hoa lại quá bất đồng.
Tay A Bội thật mềm thật nhỏ, khi nắm tay, lòng bàn tay hắn có thể ôm trọn lấy tay nàng. Nhưng Cơ Diệu Hoa thì khác, bàn tay của y dài hơn cả tay hắn, hơn nữa móng tay còn được trau chuốt, Đoan Mộc Hồi Xuân cảm thấy tay mình trái lại bị bao phủ bởi tay y.
"Có phải thân thân lén đi gặp tình nhân nên mới lỡ hẹn không?" Cơ Diệu Hoa đường đột sáp tới.
Đoan Mộc Hồi Xuân lãnh đạm nói: "Phong chủ đa sự rồi."
"Chậc, thân thân thẹn cái gì." Cơ Diệu Hoa xiết xiết tay hắn, thôi không truy vấn nữa.
Vì thời điểm dùng bữa đã qua, trù phòng không một bóng người.
Đoan Mộc Hồi Xuân buông tay Cơ Diệu Hoa, tiến vào trù phòng kiếm cơm. Thú thật, đâu chỉ Cơ Diệu Hoa đói, hắn cũng đói. Làm thư đồng rồi hắn mới biết nguyên lai hầu hạ kẻ khác không phải chuyện dễ dàng, chẳng những không dễ dàng, mà phải vất vả lắm mới làm được.
Hắn mở lồng hấp, phát hiện bên trong chỉ còn trơ trọi có một cái bánh bao.
Mùi hương ngày càng ngào ngạt.
Cơ Diệu Hoa áp sát lưng hắn, "Nha, lại là bánh bao."
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: "Phong chủ không thích ăn bánh bao?"
Cơ Diệu Hoa khẽ cụng đầu vào đầu Đoan Mộc Hồi Xuân, hì hì cười nói: "Nếu được cùng thân thân ăn, cho dù là đá ta đây cũng sẵn lòng."
Đoan Mộc Hồi Xuân thừa dịp lấy bánh bao, lách người qua một chút, sau đó đưa cái bánh bao duy nhất cho y, "Thỉnh Phong chủ dùng."
Cơ Diệu Hoa nhận bánh bao, chớp mắt nhìn hắn, "Vậy thân thân ăn cái gì?"
Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: "Ta không đói."
"Nga?" Cơ Diệu Hoa nhìn hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại khá lâu nơi bụng hắn, "Chẳng lẽ, thân thân đã ăn với tiểu tình nhân rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!