Chương 31: Lộc tử thùy thủ (Tam)

Tuy Đoan Mộc Hồi Xuân không rõ lời nọ là thật hay giả, tin tưởng được mấy phần, nhưng nghe  đúng vào lúc này tạo cho hắn cảm giác giữa núi sông trùng điệp, có hy vọng tìm thấy một thôn làng. Hắn thăm dò: "Chẳng phải ngươi không muốn ta quay về Trung Nguyên ư?"

A Bội trừng hắn, "Ta không cho thì ngươi sẽ không về sao?"

Đoan Mộc Hồi Xuân á khẩu. Qua mặt A Bội tuyệt không khó, cái khó chính là làm thế nào để thuyết phục bản thân làm chuyện đó.

A Bội đợi nửa ngày không thấy hắn hồi đáp, đột nhiên bật cười.

Đoan Mộc Hồi Xuân khó hiểu nhìn nàng. Nàng luôn có khả năng xuất ra những động thái bất ngờ tại thời điểm hắn tưởng rằng đã lý giải được nàng.

"Ngốc tử." A Bội cười cười thở dài nói: "Ngươi muốn gạt ta mãi tới bao giờ?"

Đoan Mộc Hồi Xuân chỉ biết trầm mặc.

"Ai. Bất quá ta lại thích bộ dạng ngốc nghếch này của ngươi." A Bội nói đoạn, cắn môi dưới, ngượng ngùng chờ đợi phản ứng của hắn.

Đoan Mộc Hồi Xuân tiếp tục trầm mặc, tựa như không hề nghe được từ "thích" ấy của nàng.

A Bội thất vọng nhấc chân đạp vào tảng đá, "Uy, ngốc tử, ngươi không hỏi ta có cách gì để đưa ngươi trở về Trung Nguyên sao?"

Đoan Mộc Hồi Xuân không để bị người nắm tẩy dễ dàng, bèn phản vấn, "Công tử hẳn sẽ không đồng ý đâu?"

A Bội nói: "Hanh. Biện pháp của ta chính là sự cho phép của công tử."

Đoan Mộc Hổi Xuân ngẩn ra, thốt lên hỏi: "Biện pháp gì?"

A Bội nói: "Ngươi muốn về Trung Nguyên đến vậy sao?" Kỳ thực vấn đề này đã bị nàng hỏi rất nhiều lần, lần nào kết quả cũng như nhau, nhưng nàng chưa bao giờ từ bỏ ý định mà hỏi thêm vài lần nữa, như thể cứ hỏi mãi thì sẽ thực sự lay chuyển được quyết định trong lòng hắn.

Lần này Đoan Mộc Hồi Xuân không lảng tránh, "Ta muốn trở lại gặp cha ta."

A Bội hỏi: "Chỉ cha ngươi thôi? Chứ không phải nhớ thương tình nhân của ngươi?"

Đoan Mộc Hồi Xuân chợt nhớ trước đó hắn từng gạt Cơ Diệu Hoa về một vị hôn thê ở quê nhà, phải chăng y đã đem chuyện này tiết lộ cho kẻ khác, lòng hắn thoáng phân vân. Sự ngập ngừng của hắn trong mắt A Bội liền biến thành thừa nhận, khóe môi nguyên bản đang mỉm cười lập tức trễ xuống, châm chọc phán: "Quả thật có a."

"Cái gì?" Đoan Mộc Hồi Xuân ra vẻ mờ mịt.

A Bội nói: "Ta hỏi ngươi có tình nhân ở quê nhà không?"

Đoan Mộc Hồi Xuân thở dài nói: "Tôn Ẩn nhất cùng nhị bạch (trắng tay cùng quẫn) thân không của cải, ai thèm nhìn đến ta đây."

"Thực sự?"

"Dĩ nhiên là thật rồi."

A Bội nghe hắn nói thế, chuyển giận thành vui, "Vậy cớ sao vừa rồi ngươi lại ấp úng?"

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: "Ta ấp úng hồi nào? Chỉ là nghĩ đến phụ thân, có chút nhớ nhung."

A Bội cười bảo: "Khỏi cần nhớ nữa, ngươi sẽ mau chóng được trở về Trung Nguyên gặp người."

Đoan Mộc Hồi Xuân vẻ mặt cả kinh, không hề ngụy trang, "Nói vậy là sao?"

A Bội hạ giọng nói: "Việc này công tử còn chưa quyết định, ngươi nghìn vạn lần chớ có truyền ra, trước mặt công tử càng không được để lộ chu ti mã tích (dấu vết)."

Đoan Mộc Hồi Xuân gật đầu.

A Bội rướn mặt tới, Đoan Mộc Hồi Xuân cúi đầu phối hợp. Chăm chú nghe nàng ghé vào tai hắn khẽ nói: "Công tử đang chuẩn bị âm thầm trở lại Trung Nguyên."

Trở lại Trung Nguyên?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!