Chương 3: Rơi nhầm tay địch

Thiếu nữ váy xanh bĩu môi với A Bội, A Bội kêu lên: "Ta mới không muốn chạm vào một kẻ vừa thối vừa bẩn vừa xấu xí thế này!"

Cẩm y thanh niên cười nói: "Ta lại cho rằng vị công tử này rất tuấn tú lịch sự."

Đoan Mộc Hồi Xuân kinh ngạc nhìn sang y. Bản tính hắn ưa sạch sẽ, chú trọng nhất ngoại hình, vì thế vừa ngã xuống nước việc đầu tiên là dùng nước tự soi, thú thật, nếu hắn không tự biết diện mạo bản thân là cái dạng gì, cam đoan vô pháp từ ảnh phản chiếu trong nước mà nhận ra dung mạo vốn có.

A Bội nói: "Công tử, trong mắt người chỉ sợ chẳng có ai không tuấn tú lịch sự."

Cẩm y thanh niên phán: "Đừng nói vẩn vơ nữa, trước hết nâng người dậy đã."

A Bội thấy lơ đi không được, đành phụng phụng phịu phịu bước đến bờ hồ, vươn tay về phía Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: "Ngươi không mau lại đây, có phải còn muốn ta nhảy xuống ôm ngươi lên?"

Kỳ thực chẳng phải Đoan Mộc Hồi Xuân không muốn động, mà là xích sắt chìm xuống đáy, khiến hai cẳng chân dính cứng ngắc tại chỗ. Hắn cười khổ nói: "Trên chân có xích, không đi được."

A Bội cả giận mắng: "Gạt người. Rõ ràng ngươi cố tình gây khó dễ!"

Đoan Mộc Hồi Xuân hít một hơi thật sâu, khom người xuống nước, nâng xích sắt lên, gồng lưng chậm chạp tiến về phía bờ hồ. Vì hắn không nín thở được lâu, bởi vậy khoảng cách chỉ vài bước từ giữa hồ tới bờ hồ, tổng cộng hắn phải lấy hơi đến ba lần.

Chờ hắn tới được bờ hồ, A Bội đã giận tái cả mặt, "Làm bộ làm tịch." Nàng vươn tay ra cho hắn, lạnh lùng nói, "Còn không mau lên đây?"

Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn cũng không nhìn nàng, hai tay vịn vào tảng đá bên bờ hồ, từng chút một kéo thân thể lên bờ.

"Ngươi…" A Bội vừa toan bộc phát, chợt thấy cẩm y thanh niên đưa hai tay đỡ lấy vai Đoan Mộc Hồi Xuân, nâng hắn lên.

Xích sắt trĩu nặng, khua rủng rẻng vào tảng đá.

Cẩm y thanh niên khom lưng, ngón tay vuốt lên xích sắt khẽ phát lực, sợi xích liền đứt ra.

Đoan Mộc Hồi Xuân học thư sinh bái lễ, nói: "Đa tạ công tử."

Cẩm y thanh niên mỉm cười bảo: "Không cần đa lễ, ta họ Cơ, tên Thanh Lan."

Đoan Mộc Hồi Xuân gọi: "Cơ công tử."

"Chẳng hay các hạ xưng hô như thế nào? Vì sao lưu lạc đến nơi đây?" Cơ Thanh Lan hỏi.

Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: "Tại hạ Tôn Ẩn, nguyên bản đến Tụ thành thăm người thân, ai ngờ giữa đường bị người bắt cóc đến nơi này…" Hắn cúi đầu, thân thể có hơi run rẩy, tựa hồ không kham nổi ủy khuất.

Cơ Thanh Lan khẽ thở dài: "Phải. Từ khi ma giáo chiếm Tụ thành, lục lâm đại đạo chiếm giữ xung quanh Tụ thành trước kia liền chuyển sang lấy buôn người làm sinh ý, bắt bách tính vô tội quanh Tụ thành đưa đến Tây Khương bán."

Đoan Mộc Hồi Xuân đột nhiên lên cơn ho, đã vậy càng lúc càng không ngừng được.

A Bội kỳ thị nói: "Lại thêm một tên bệnh quỷ."

Cơ Thanh Lan nói: "A Hoàn, đưa Tôn công tử đến khách phòng."

Thiếu nữ váy xanh A Hoàn lên tiếng trả lời rồi bảo Đoan Mộc Hồi Xuân: "Ngươi đi theo ta."

Đoan Mộc Hồi Xuân vận y phục ẩm ướt bị gió thổi qua, chịu không được run cầm cập, hướng Cơ Thanh Lan chắp tay thi lễ với rồi mới run rẩy đi theo A Hoàn.

A Hoàn điềm tĩnh hơn nhiều so với A Bội, trầm mặc cả đoạn đường, tới trước khách phòng mới lên tiếng: "Ngươi cởi y phục ướt ra trước, ta gọi người chuẩn bị nước nóng cho ngươi tắm."

Đoan Mộc Hồi Xuân vội vàng cảm tạ.

Đợi nàng đi rồi, hắn mới đẩy cửa vào. Khách phòng hướng Bắc, khá trầm ám. Bất quá, tiến vào cửa liền thấy ngay một bức thanh sơn lục thủy đồ (tranh núi xanh nước biếc), bên cửa sổ có hai chậu văn trúc, qua loa điểm xuyết cho sự trống trải của gian phòng, đồng thời tăng thêm vài phần tao nhã.

Hắn dạo một vòng quanh phòng, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ, từng chút từng chút thu hồi lại chân khí bị phân tán để phòng Cửu cô nương phát hiện lúc trước. Không rõ qua bao lâu, bên ngoài vọng đến tiếng chân bước nặng nề.

Đoan Mộc Hồi Xuân vội vàng xoay người ngả đầu trên bàn trà, vờ như đang ngủ gật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!