Chương 26: Đại đả xuất thủ (Thất)

Đoan Mộc Hồi Xuân để bình dược lên bàn, nắm lấy chỗ rách trên tay áo, gắng sức xé, toàn bộ vết thương lộ rõ ra ngoài.

Cơ Diệu Hoa thất vọng nhìn hắn.

Đoan Mộc Hồi Xuân nhẹ nhàng rắc bột thuốc lên bề mặt.

Cơ Diệu Hoa làm như sực nhớ đến điều gì đó, vô thức nhìn vào vết thương trước ngực Đoan Mộc Hồi Xuân.

"Hoàn thỉnh Phong chủ ra ngoài đợi một chút." Đoan Mộc Hồi Xuân hạ lệnh đuổi khách.

Cơ Diệu Hoa chu môi nói: "Thân thân a, nơi đây hình như là gian phòng của ta."

Đoan Mộc Hồi Xuân cầm lấy bình dược vịn bàn lảo đảo đứng lên, "Ta đường đột rồi, là ta nên ra ngoài mới phải."

Cơ Diệu Hoa khẽ khàng buông cái thở dài, xoay người hướng nửa thân qua cửa, sau đó chần chừ ngoái đầu lại, len lén nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân, mắt đong đầy vẻ ủy khuất.

Đoan Mộc Hồi Xuân ngẩng đầu.

Nhãn thần Cơ Diệu Hoa nhất thời lóe lên.

"Thỉnh Phong chủ đóng cửa." Đoan Mộc Hồi Xuân nói.

Hào quang trong mắt Cơ Diệu Hoa tức thì nổ tung, từng đốm một lụi tàn. Y đưa hai tay khép cửa lại.

Đoan Mộc Hồi Xuân ngồi bất động.

Chốc lát sau, cửa đột ngột bị đẩy bật ra, Cơ Diệu Hoa xông vào nói: "Thân thân, ta đột nhiên nhớ tới… Di? Thân thân vẫn chưa cởi a?" Đôi tròng mắt hắn thất vọng mà lưu luyến mãi trước ngực Đoan Mộc Hồi Xuân.

Đoan Mộc Hồi Xuân ôm ngực, lãnh đạm nói: "Phong chủ bỏ quên thứ gì vậy, thỉnh tự nhiên."

Cơ Diệu Hoa nhấp nháy mắt nhìn, rồi lặng yên đóng cửa lại.

Bấy giờ Đoan Mộc Hồi Xuân mới cởi y phục. Kỳ thực thương tích cũng không sâu, chỉ là vết cắt kéo khá dài, trông có phần ghê rợn. Hắn cắn môi dưới, lấy thuốc bột nhẹ nhàng rắc lên vết thương.

Thuốc bột tiếp xúc vết thương, trận trận đau buốt.

Ngực hắn đau đến mức co thắt kịch liệt, mồ hôi lạnh thấm đầy trán.

"Thân thân." Cơ Diệu Hoa lại đẩy cửa ra, có điều lần này y không hướng vào bên trong nhìn mà chỉ đưa lưng về phía cửa, bưng một chén nước tiến dần tới, "Ta đem từ nhà bếp về."

Đoan Mộc Hồi Xuân khoát y phục chỉnh tề lại rồi mới nói, "Phong chủ, mời vào."

Lúc này Cơ Diệu Hoa mới xoay người, cất bước rảo nhanh qua cửa, đặt nước lên bàn, sau đó chồm tới nói: "Nha, cho ta xem vết thương của thân thân. Thuốc mà đắp không đều thì không được đâu."

Đoan Mộc Hồi Xuân phán: "Rất đều."

Cơ Diệu Hoa bảo: "Thoa mỏng quá cũng không được nữa."

Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: "Rất dầy."

Cơ Diệu Hoa nói: "Nhưng thân thân có bao giờ trát phấn đâu, nhất định kinh nghiệm không nhiều bằng ta."

Đoan Mộc Hồi Xuân bưng chén uống nước.

Cơ Diệu Hoa thừa dịp hắn buông chén, ngay lúc không phòng bị, đột ngột nâng hắn lên, phóng cực nhanh đến áp xuống giường.

Đoan Mộc Hồi Xuân chấn kinh bật dậy, theo phản xạ đánh tới yết hầu của Cơ Diệu Hoa.

Cơ Diệu Hoa chẳng buồn chớp mắt đỡ chiêu thức của hắn, nắm chặt lấy cổ tay hắn ấn xuống giường, cúi người trêu chọc nói: "Thân thân không ngoan nha. Đã bị thương còn không chịu ngoan ngoãn nằm yên."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!