"Hảo." Đoan Mộc Hồi Xuân theo quán tính trả lời, lòng phát sinh cảm giác bất an. Kẻ bịt mặt kia lẻn vào giường hắn vào lúc nửa đêm, Cơ Thanh Lan hỏi vậy phải chăng cũng có ý muốn thăm dò?
Cơ Thanh Lan tự rót chén trà cho mình, cười bảo: "Gần đây bận việc, không khỏi thiếu chu đáo với ngươi, nếu có chuyện gì ngươi cứ nói ra, chớ nên để trong lòng."
Đoan Mộc Hồi Xuân thấy ruột gan như sông cuộn biển trào, cố gượng cười nói: "Ở đây ta được ăn ngon ở hảo sống vô lo, nhàn nhàn nhã nhã tự do tự tại, thật chẳng thể nào tốt hơn."
"Nga?" Cơ Thanh Lan bảo, "Ta nghe nói mấy ngày nay nha đầu A Bội kia luôn quấy rầy khiến ngươi khó được yên ổn."
Đoan Mộc Hồi Xuân thầm thở phào nhẹ nhõm nói, "Là A Bội cô nương niệm tình ta mới tới, nên chiếu cố nhiều đến ta."
"Thật sao? Trước đây nàng chưa từng chiếu cố ai cả, xem ra nàng đã trưởng thành thật rồi." Cơ Thanh Lan nói, đồng thời liếc nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân đầy thâm ý.
Đoan Mộc Hồi Xuân cơ hồ không nắm được ngụ ý của y, đành cười trừ.
Cơ Thanh Lan nâng chén trà khẽ nhấp một ngụm, nghiêm mặt bảo: "Đã muốn trường trú ở Dị Khách Cư thì ngươi cần biết đôi điều. Thứ nhất, không có sự cho phép của ta tuyệt đối không được đến dược thất." Y dừng một chút rồi tiếp tục. "Bên trong chẳng có gì ngoài những vị độc dược ta nghiên cứu, những loại độc này dược tính mạnh, rất khó giải, không được ta phân phó mà tùy tiện tiến vào khó tránh khỏi ngộ thương."
Đoan Mộc Hồi Xuân răm rắp gật đầu.
"Hai là không được tùy tiện qua lại với người bên ngoài Dị Khách Cư." Y thấy Đoan Mộc Hồi Xuân lộ vẻ bất an, bèn mỉm cười nói, "Đương nhiên, Tuyệt Ảnh phong Phong chủ thì ngoại lệ. Phong chủ võ công cao cường, chính là nhân trung long phượng, được kết giao cùng y là phúc đức ba đời của ngươi, hơn nữa cuối tháng bảy này Phong chủ sẽ rời khỏi đây, muốn gặp cũng khó, ngươi đừng bỏ lỡ cơ hội."
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: "Kỳ thực ta và Phong chủ không thân thiết, chỉ là y…"
Cơ Thanh Lan ngắt lời hắn: "Mặc dù Phong chủ luôn hành sự khôn lường, nhưng một khi có giao tình thâm với y, tất ngươi sẽ thấy bản tính y nhân hậu, là bậc bằng hữu hiếm có…"
…
Bản lĩnh nói dóc không chớp mắt kia, quả thực có thể xứng tầm Kỷ Vô Địch!
Đoan Mộc Hồi Xuân cúi mặt, tiếp tục gật đầu.
"Chỗ A Hoàn còn có thêm điều ba bốn năm sáu bảy. Ta nhớ không rõ lắm, tốt nhất hy vọng là nàng cũng không nhớ." Dường như nhận thấy khẩu khí của mình nghiêm túc thái quá, y cố ý nói đùa vài câu rồi tiếp tục đọc sách, cho Đoan Mộc Hồi Xuân quay về.
Đoan Mộc Hồi Xuân vốn định lưu lại, nhưng nghe Cơ Thanh Lan bảo thích đọc sách một mình nên đành từ bỏ ý định.
Trở ra cửa, liền thấy A Bội đang hái hoa trong mảnh vườn ngay trước thư phòng.
Đoan Mộc Hồi Xuân bước tới cạnh nàng hỏi: "Đây là hoa gì?"
A Bội đảo mắt liếc hắn: "Ngốc tử, hoa Cách Tang mà cũng không biết?"
Thoạt tiên Đoan Mộc Hồi Xuân chỉ muốn viện cớ gợi chuyện, ai ngờ đến nơi trông thấy quả thật nhìn không ra.
A Bội bảo: "Đây là do Giáo chủ đích thân đem về trồng."
"Nga?" Từ lúc kẻ bịt mặt nửa đêm xông vào, Đoan Mộc Hồi Xuân cứ ngỡ giữa Tân Cáp và Cơ Thanh Lan chỉ là kiểu ngươi lừa ta bịp lòng biết miệng bất tuyên, hôm nay nghe chính A Bội nói Tân Cáp cư nhiên tự tay trồng hoa cho Cơ Thanh Lan, lại thấy chuyện cơ hồ cũng không như hắn tưởng. "Vì sao không trồng bên ngoài phòng riêng của công tử?"
A Bội nói: "Giáo chủ dự tính thế, nhưng công tử không muốn. Công tử không dung bất kỳ thứ hoa cỏ gì trong phạm vi quá một dặm ngoài phòng ngủ."
Đoan Mộc Hồi Xuân thoáng ngạc nhiên rồi lập tức lĩnh ngộ. Cơ Thanh Lan thiện dùng độc, nên sợ độc. Hầu hết hoa cỏ đều mang dược tính, nếu có ai đó lợi dụng phối thành độc thì quả khó lường.
A Bội hỏi: "Công tử gọi ngươi tới để làm gì?"
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: "Quan tâm ta ngủ có ngon không."
"Chỉ vậy thôi sao?" Nàng hơi thất vọng, nhưng lại xen lẫn chút mừng rỡ, "Kỳ thực những việc nhỏ nhặt đó hỏi ta là được rồi." Nàng sấn tới, vỗ nhẹ một phát vào mặt Đoan Mộc Hồi Xuân, nói, "Trông bộ dạng ngươi không phiền không não, đủ biết ban đêm ngủ êm đến mức nào rồi."
Đoan Mộc Hồi Xuân kín đáo kéo dãn cự ly giữa cả hai a, "Ta về phòng trước đây."
A Bội trừng mắt hỏi: "Ngươi ăn rồi ư?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!