"Thân thân, ngươi đau ở chỗ nào?" Cơ Diệu Hoa chớp mắt nhìn hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân cởi áo khoác xuống, dùng hai tay dâng Cơ Diệu Hoa nói: "Đa tạ Phong chủ cho mượn áo."
Cơ Diệu Hoa chỉ nhìn mà không tiếp nhận y phục trên tay hắn, khoan thai bảo: "Chỉ cho mượn thôi sao?"
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: "Một thư đồng như Tôn Ẩn, không đảm đương nổi ân tặng y của Phong chủ."
Cơ Diệu Hoa hỏi: "Nga? Vậy ngươi có biết vì sao ta tá y cùng ngươi không?"
Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: "Phong chủ tâm địa nhân hậu, tất nhiên không nỡ thấy kẻ khác chịu lạnh."
Cơ Diệu Hoa nói: "Nha nha nha, thân thân a, quả thực ngươi không lý giải được ta rồi. Ta đã bảo, ta cực thích ngắm ngươi trong tình trạng y phục ướt đẫm mà." Nói đoạn, y còn quẳng cho hắn một cái nhìn quyến rũ.
Đoan Mộc Hồi Xuân choáng váng nói: "Ra thế, vậy xin thứ cho Tôn Ẩn vô tâm, đoán không được chân ý của Phong chủ."
Cơ Diệu Hoa sấn tới một bước.
Đoan Mộc Hồi Xuân điềm nhiên thối lui một bước.
Cơ Diệu Hoa lại tiến.
Đoan Mộc Hồi Xuân tuyệt đường lui. Nhánh cây sau lưng đã đâm vào người hắn.
Cơ Diệu Hoa đường đột nắn nhẹ cánh tay hắn, bảo: "Thân thân, ngươi không cảm thấy làm một thư sinh tay trói gà không chặt, ngươi có vẻ tráng kiện hơn chút đỉnh sao?"
Kỳ thực Đoan Mộc Hồi Xuân hoàn toàn vô duyên với hai chữ "tráng kiện", nhưng dù gì vẫn là người luyện võ, hiển nhiên thân thể hắn bất đồng giới thư sinh suốt ngày vùi đầu khổ học. Vừa nghe Cơ Diệu Hoa nói, lòng hắn liền hốt hoảng, hồi tưởng lại buổi đầu đến Dị Khách Cư bị A Bội đẩy xuống hồ, lúc đó một thân hắn cũng ướt đẫm… Lấy sự khôn ngoan của Cơ Thanh Lan, chẳng phải ngay khi ấy đã hoài nghi thân phận của hắn?
Nghĩ thế, hắn không khỏi nhớ tiếp chuyện Cơ Thanh Lan bức hắn dùng Trấn Tâm Hoàn, một tia may mắn cuối cùng còn ấp ủ cũng triệt để tiêu tan. Cơ Thanh Lan không chỉ có dụng tâm bào chế Trấn Tâm Hoàn, mà còn có cả lý do bức hắn nuốt vào.
"Thân thân, ngươi đang nghĩ gì vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?" Cơ Diệu Hoa thừa dịp hắn suy nghĩ, một tay không ngừng nghịch ngợm đầu tóc hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân hoàn hồn, ôm quyền nói: "Đa tạ Phong chủ quan tâm, Tôn Ẩn cáo lui trước." Nói xong không đợi y phản ứng, hắn xoay người bỏ đi ngay.
Ngón tay Cơ Diệu Hoa xiết lấy dải tóc đang bị nắm của hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân bị kéo lại. Hắn bất lực nhìn bàn tay nắm tóc mình, hỏi: "Phong chủ còn điều chi phân phó?"
Cơ Diệu Hoa nói: "Thân thân đang tức giận?"
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: "Ta nghĩ chẳng ai thích tóc của mình bị người khác nắm trong tay cả."
Cơ Diệu Hoa hỏi: "Ta muốn nói, phải chăng thân thân giận ta vừa rồi không cứu thân thân?"
Đoan Mộc Hồi Xuân ngẩn người, lập tức ngộ ra y đang nói về một chưởng kia của Tân Cáp. "Phong chủ đa sự rồi, ta chưa từng nghĩ như thế."
Câu này đa phần là nói thật, xác thực hắn không hề giận, bởi cho đến giờ hắn chưa từng nghĩ Cơ Diệu Hoa sẽ cứu hắn. Dù trước đó Cơ Diệu Hoa trăm bề quấn quýt hắn, nhưng lòng hắn vẫn minh bạch, trước mắt tâm tư người này cũng như khuôn mặt của y, luôn phủ một lớp hóa trang khán bất thanh mạc bất thấu (xem không tỏ nhìn không ra), nên hắn chẳng bao giờ để vào tai những gì y nói.
Lông mày của Cơ Diệu Hoa khẽ nhíu lại, "Lẽ nào thân thân thật sự chưa từng nghĩ ta sẽ cứu ngươi sao?"
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: "Phong chủ dù gì cũng là Phong chủ của Tuyệt Ảnh phong, nơi đây là Dị Khách Cư, thuộc Thánh Nguyệt giáo, Phong chủ làm khách vốn dĩ không nên gây tiếng lấn át chủ nhân."
Cơ Diệu Hoa lặng yên nhìn hắn, cái nhíu mày thoáng chốc dãn ra, ngón tay buông lỏng, mặc cho Đoan Mộc Hồi Xuân tùy ý giật tóc khỏi tay. "Thân Thân quả thực chu đáo a. Không hổ là người ta mến mộ."
Đoan Mộc Hồi Xuân sửng sốt. Trước đó Cơ Diệu Hoa vẫn phát ngôn loạn thất bát tao đến gần như **, nhưng đây là lần đầu tiên đối phương trực tiếp nói năng thẳng thắn thế này.
Cơ Diệu Hoa thấy hắn ngây người, đột nhiên rướn tới, tức thời hạ một cái hôn lên môi Đoan Mộc Hồi Xuân.
Đoan Mộc Hồi Xuân chấn kinh sắc mặt đỏ bừng, dùng khẩu khí gần như cảnh cáo nhắc: "Phong chủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!