Chương 15: Gia đậu giới thủ (Ngũ)

Xích giáo Giáo chủ đỏ mắt trừng Lục Nhân Nghĩa, Đoan Mộc Hồi Xuân rồi dáo dát nhìn quanh, "Các ngươi, nhận thức?"

Lục Nhân Nghĩa đáp: "Đây là vị công tử ngày ấy đã chỉ đường cho ta."

Câu này cơ hồ khá phức tạp, Xích giáo Giáo chủ như hiểu như không.

Cơ Thanh Lan nói: "Khó có dịp giáo chủ đại giá quang lâm, lại hiếm khi tha hương ngộ cố tri, không bằng để ta làm chủ, đến lương đình ven hồ dùng bữa được chứ?"

Những cụm từ cao thâm như "Tha hương ngộ cố tri", "Làm chủ" đã vượt khỏi phạm vi hiểu biết của Xích giáo Giáo chủ, hắn quay sang nhìn Lục Nhân Nghĩa, thấy đối phương gật đầu mới nói: "Hảo, hảo."

Cơ Thanh Lan dẫn bọn họ tiến đến lương đình, Đoan Mộc Hồi Xuân toan đuổi theo, chợt cảm thấy bàn tay đặt bên hông xiết lại, giữ chặt thân hình hắn. "Phong chủ?" Hắn ngoái đầu nhìn y.

Cơ Diệu Hoa lập tức hôn một cái lên mặt hắn, "Thân thân cũng muốn đi sao?"

"Phong chủ tự trọng!" Mặt Đoan Mộc Hồi Xuân thoáng đỏ lên. Cơ Thanh Lan cùng đoàn người vẫn chưa đi xa, cự ly ấy làm sao qua nổi thính lực của bọn họ?

Quả nhiên Tân Cáp là kẻ thứ nhất quay đầu lại cười khì khì liếc cả hai.

Xích giáo Giáo chủ cũng quay lại, nhưng ánh mắt mang nhiều hiếu kỳ hơn trêu chọc.

Cuối cùng là Lục Nhân Nghĩa, có lẽ vì thấy Xích giáo Giáo chủ ở phía trước quay đầu lại, nên mới quay theo. Bất quá hắn chỉ nhìn lướt qua rồi cuốn quýt quay đi ngay.

Song, Cơ Thanh Lan luôn khiến  Đoan Mộc Hồi Xuân bận tâm thì từ đầu chí cuối chẳng hề ngoái nhìn.

"Mạn Hoa thân thân." Cơ Diệu Hoa rướn cổ toan cắn một phát lên vành tai Đoan Mộc Hồi Xuân nhằm triêu hồi lực chú ý của hắn,  bị hắn vô thức né đi, "Thân thân, sao ngươi lại lẩn tránh ta?"

Đoan Mộc Hồi Xuân gồng sức gỡ bàn tay Cơ Diệu Hoa đặt trên lưng hắn, thở dốc nói: "Phong chủ minh giám. Tôn Ẩn xuất thân vùng Trung nguyên, không thụ nổi cách tiếp đãi nhiệt tình ấy của người Tây Khương. Hoàn thỉnh Phong chủ lượng thứ."

"Chẳng phải Mạn Hoa thân thân sắp định cư lâu dài ở Thánh Nguyệt giáo sao?" Cơ Diệu Hoa ngấm ngầm nhích lại gần hắn hai bước.

Đoan Mộc Hồi Xuân quang minh chính đại thối lui hai bước nói: "Ta chỉ tính định cư tại Dị Khách Cư thôi."

"Vậy a." Cơ Diệu Hoa bỗng dưng than thở: "Thế nhưng, hết chuyến này ta phải trở về rồi."

Chuyến này còn chưa đủ? Hắn phải sống một ngày bằng một năm a.

Đoan Mộc Hồi Xuân cúi đầu.

"Thân thân buồn lắm sao?" Cơ Diệu Hoa nói, "Nếu thân thân buồn bã đến thế, ta có thể vì thân thân mà lưu lại a."

"Không." Đoan Mộc Hồi Xuân ngẩng đầu xong mới nhận ra mình đáp quá nhanh, vội nói tiếp, "Hẳn Tuyệt Ảnh phong có rất nhiều chuyện đang chờ Phong chủ xử lý, Tôn Ẩn nào có thể để cá nhân mình liên lụy Phong chủ làm chính sự."

Cơ Diệu Hoa cười hề hề nâng cằm hắn hỏi: "Nói vậy, thân thân là muốn tốt cho ta?"

Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: "Tiểu sinh chỉ không muốn khiến Phong chủ chậm trễ."

Cơ Diệu Hoa nói: "Thế a."

"Đúng."

"Nếu vậy, chẳng phải thời gian chúng ta bên nhau còn lại rất ít?"

Đoan Mộc Hồi Xuân nói thầm: Còn chưa đủ ít.

"Nha nha nha, xem ra chúng ta phải biết trân trọng thời gian ở riêng cùng nhau a." Nói đoạn, Cơ Diệu Hoa lôi Đoan Mộc Hồi Xuân về hướng trái ngược với điểm đến của mọi người.

Đoan Mộc Hồi Xuân cả kinh, bị y tha đi vài bước mới lên tiếng: "Phong chủ đi đâu?"

Cơ Diệu Hoa ngoái đầu cười bảo: "Đến một nơi chỉ có mỗi đôi ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!