Chương 25: Lạ Lẫm

Mở cửa phòng, hắn tiện tay vứt áo khác lên ghế, tự rót cho mình một ly rượu vodka. Vị rượu nồng ấm từ lưỡi xuống cổ như khiến cơn lạnh lẽo toàn thân được loại bỏ, nhưng thay vào đó lại là cảm giác khó chịu, khi mà ngàn vạn tế bào như bị nung cháy, trái tim nóng rẫy nhưng không thể lấp đầy khiến hắn cảm thấy đơn độc. Bước vào phòng tắm, hắn bật vòi sen, để cho dòng nước từ từ phủ lấy cơ thể, cho đến khi toàn thân hắn, quần áo hắn đã bị nước khiến cho nhăn nhúm. Hắn vẫn bất động ngồi đấy.

Trước mắt hắn, lại hiện về hình ảnh của hai năm trước.

Hình ảnh kinh hoàng mà hắn cho đến tận bây giờ vẫn không thể nào quên đi. Chuyện xảy ra ngày hôm đó, hắn không biết bản thân mình đã trải qua như thế nào. Chỉ là khi tỉnh dậy, giống như đã trải qua vài kiếp người. Trái tim trống rỗng, tột độ đau thương.

Mở mắt ra, hiện thực trước mắt tối đen, mơ hồ làm cho hắn bất chợt lạc lối.

Ba mươi phút sau, hắn mới trở ra từ phòng tắm, thay một bộ đồ mới, sau đó đi ra khỏi phòng.

Căn biệt thự được xây cách biệt với bên ngoài, khung cảnh nhìn ra xa cũng chỉ có cảnh vật lạnh lẽo.

Như một thói quen, hắn dừng lại trước một căn phòng, mở cửa ra. Bên cạnh cửa sổ có một người phụ nữ vô hồn ngồi đó. Thân hình cô ta gầy gò, mái tóc lộn xộn, hốc mắt sâu hoẵm, thâm quầng

Bước chân hắn nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến gần Hạ Thụy Lan, nhưng cô ta vẫn không có động tĩnh gì, chỉ như một bức tượng mà thẫn thờ và vô cảm.

"Thụy Lan…" Giọng hắn vang lên. Trong căn phòng vắng lặng thật khe khẽ.

Không có tiếng đáp lại. Hắn lại gần Hạ Thụy Lan hơn, nhìn bộ dạng của cô ta, trong lòng có chút khó chịu. Trước kia cô ta kiêu ngạo, bản thân lại là người tự cao, chưa từng để bản thân phải lâm vào hoàn cảnh như thế này.

"Thụy Lan, Sinh Thần rất nhớ em…"

Nhắc đến cái tên này, sắc mặt cô ta có chút thay đổi.

Uông Chính Thành thấy vậy, mỉm cười.

"Thằng bé rất ngoan, rất hiểu chuyện, nó rất giống em."

Nghe được lời này của hắn, Hạ Thụy Lan bất chợt bật cười. "Giống tôi?"

"Giống chỗ nào?"

"Thụy Lan à…"

"Cút!!!" Cô ta hét lên.

Uông Chính Thành không động đậy.

"Anh biết em không hề điên, tại sao lại phải tự dày vò bản thân mình như thế, mọi chuyện đã qua rồi. Em không thể cứ vậy mà hủy hoại bản thân được."

"Hủy hoại bản thân?" Cô ta tự nói một câu, sau đó xông đến mà tóm lấy cổ áo của Uông Chính Thành. Trợn mắt mà gào lên.

"Tôi còn gì để hủy hoại nữa đây. Kể từ thời khắc anh giết chết anh ấy, tôi đã không còn là người nữa rồi. Kể từ khi nghiệt súc đó xuất hiện. Tôi đã không còn muốn sống nữa."

"Nhưng đó là con trai em, là con ruột của em." Hắn đau lòng nói.

"Con trai tôi? Haha" Cô ta lại cười tự giễu, ánh mắt hiện lên từng tia ghét bỏ. "Nó là con của ác quỷ, là anh đã ngăn cản tôi bóp chết nó. Anh tốt nhất nên giấu nó cho thật kỹ, nếu không một ngày nào đó, tôi thật sự sẽ bóp chết súc sinh kia!!! Mỗi lần tôi nhìn thấy nó, là lại nhớ đến khuôn mặt đáng kinh tởm của Vu Trình. Kẻ đáng hận đó, có xuống địa ngục tôi cũng sẽ không buông tha, và cả anh nữa, Uông Chính Thành!!!!"

"Em có thể hận tôi, có thể hận ai cũng được, nhưng Sinh Thần nó vô tội."

"Không ai vô tội cả!!!" Hạ Thụy Lan gào lên. Đẩy Uông Chính Thành ra xa. "Tất cả đều đáng chết!!!"

Uông Chính Thành không thể làm được gì, hắn lặng người khổ sở, bởi hắn có lỗi với Hạ thụy Lan, thế nên khi trở về đã chọn cách bù đắp là lấy cô ta, cho cô ta một dạnh phận. Suy cho cùng, nếu như không phải hắn muốn thoát khỏi kiểm soát của nhà họ Uông. Không nhận nhiệm vụ năm đó và kéo theo Khanh Trần cùng Hạ Thụy Lan thì đã không xảy ra chuyện.

Nếu như có thể quay lại, có lẽ hắn đã không ích kỷ như thế.

"Tôi xin lỗi…." sau tất cả, hắn chỉ có thể nói một câu này.

Nhưng có phải đã muộn rồi không. Hạ Thụy Lan đau đớn gục xuống dưới sàn nhà, nhớ lại từng ký ức khi xưa với Khanh Trần, nhớ đến tình yêu không được hồi đáp của mình, rồi nhớ đến giây phút anh gục ngã dưới nòng súng Uông Chính Thành ngày kinh hoàng đó, trái tim cô ta tan nát như muốn chết đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!