Đêm, hai mẹ con nằm trên giường, ôm lấy đứa bé trong lòng, Thư Vỹ vẫn còn chưa hoàn hồn. Trái tim vẫn như đang treo trên cành cây.
Khi đó cô trách bản thân mình không chăm sóc đứa trẻ chu toàn, hối hận cũng đã muộn. Cha của Thuần Bình cũng đã phái người giúp cô tìm kiếm, nhưng đến tối rồi vẫn không có tin tức gì, cô chỉ sợ có điều xấu xảy ra. Nếu như thế, cô cũng chẳng thiết sống nữa.
"Mẹ ơi, Niên Hạ xin lỗi ạ…."
Cô bé biết lỗi của mình, cô bé không nên làm mẹ buồn.
"Niên Hạ…mẹ đã dặn con bao nhiêu lần, vì sao không nghe lời mẹ…"
Cô bé hơi rũ mắt xuống.
"Con muốn ra biển, con muốn tìm ngôi sao…"
"Ai nói cho con ngoài biển có ngôi sao?"
"Chú hai nói hái được sao có thể ước một điều ước. Nhưng sao trên trời rất cao, Niên Hạ không hái được, ngoài biển cũng có con sao, Niên Hạ muốn bắt được nó…"
Thư Vỹ nhìn cô bé mà thở dài. con bé này từ nhỏ đã nghịch ngợm, tính tình hệt như Nam Trân Tâm, không sợ trời không sợ đất, nó lại được Uông Hựu Dương nuông chiều, thế nên có những lúc cô muốn quản cũng không được.
"Vậy con muốn ước điều gì?"
Cô bé hơi chần chừ do dự, một lúc sau mới lý nhí nói.
"Con muốn gặp ba."
Thư Vỹ hơi ngẩn người.
Cô bé nói.
"Nhưng không gặp cũng không sao ạ, con có mẹ là đủ rồi…"
Thư Vỹ vuốt mái tóc con gái, sự áy náy tận sâu trong lòng khiến cô có chút chua xót. Nhưng cô chẳng thể làm gì, cô làm sao có thể nói với con mình, cha nó đã chết rồi, chết không thấy xác…
"À mẹ ơi, hôm nay là ngài quái vật đã cứu con đấy ạ!"
"Ngài quái vật? Là người đã đưa con về sao?"
"Dạ, ngài quái vật bơi đến cứu con, còn cho con ăn rất ngon, chú bôi thuốc cho con, còn đưa con về nữa. Mà mẹ ơi, sao chú quái vật không giống quái vật thế nhỉ?"
Thư Vỹ nghe thấy cô bé nói, chỉ nghĩ là lời của trẻ con nên cũng không thấy gì lạ. Chỉ kéo chăn lên cho cô bé.
"Người ta giúp con, sao lại gọi là quái vật, như thế là không lịch sự đâu."
"Thế ạ? Nhưng chú ấy là chú quái vật mà…"
Cô đặt tay lên vỗ về.
"Không được gọi như thế, nếu như người khác gọi con là bạn nhỏ quái vật, con có thấy vui không?"
Cô bé hơi xị mặt ra, lắc đầu.
Thư Vỹ búng mũi nhỏ cô bé một cái.
"Vậy là phải rồi, người khác giúp con, con phải biết cảm ơn. Ngủ đi, ngày mai chúng ta đến cảm ơn chú ấy."
Cô bé nghe tới ngày mai lại được gặp chú quái vật thì rất vui, cười tít mắt gật đầu.
– —————
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!