Câu nói đó như một câu thần chú quái dị — từ trong màn hình đến ngoài màn hình, mọi động tác của mọi người đều lập tức ngừng lại.
Cả biểu cảm trên khuôn mặt họ cũng bị đóng băng theo.
Trong mười mấy giây im lặng đến kinh hoàng, Quản Hồng Nhạn lắc lư như xác sống, cổ vặn từng nhịp cứng đờ, quay sang đối diện Isaac với ánh mắt đầy sợ hãi.
Khó mà nói ánh mắt ấy là sợ hãi, hay là một sự bừng tỉnh và chấn động đến rợn người. Quản Hồng Nhạn há miệng, nhưng không thốt nên lời. Cô cảm thấy, kể từ sau lần rời khỏi cái dự án bắt buộc phải san check, cuối cùng lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác não mình đang run rẩy.
Thành Phố Đêm… nằm trong cơ thể con người.
Một đáp án vừa hợp lý đến khó tin, vừa đủ sức làm người ta bàng hoàng.
Cô vô thức ôn lại tất cả những gì họ từng trải qua từ khi bước vào nơi này, bỗng cảm thấy màn sương mù che phủ sự thật bị xé toạc — một quy tắc tổng thể rõ ràng và hợp lý đến kỳ lạ hiện ra trong đầu cô.
Khó trách cô vừa rồi lại cảm thấy lời của Isaac là đúng. Khó trách Thời Châu đã khám phá nơi này cả chục lần, lần nào cũng cảm thấy như chỉ còn thiếu một bước là chạm đến sự thật — bởi vì cốt lõi của quy tắc nơi đây, thực ra lại đơn giản đến thế.
Bị một nhóm người dùng ánh mắt pha trộn giữa khiếp sợ và chấn động nhìn chằm chằm, giọng Isaac vẫn bình thản như cũ:
"Trung tâm điều khiển AI… chính là DNA."
"Vậy thì robot hành chính, Tiểu Hồng… là hồng cầu rồi…" Quản Hồng Nhạn lẩm bẩm.
"Chúng có màu khác nhau,"cảnh sát trưởng
"từng nói màu sắc thể hiện mức năng lượng," giọng Thời Châu cũng như đang mộng du,
"nên… là máu động mạch và máu tĩnh mạch."
(*Máu động mạch:
Biểu hiện của dạng chảy máu động mạch là sự chảy máu ồ ạt, liên tục, máu phun mạnh và chảy thành tia. Bởi vì được cung cấp nhiều oxy, máu động mạch được cho là có màu đỏ tươi.
Máu tĩnh mạch:
Vì máu tĩnh mạch là máu không còn oxy, hay đã khử oxy nên màu máu tĩnh mạch có màu đỏ sẫm hoặc hơi xanh.)
"Không kết nối mạng… không kết nối là vì hồng cầu trưởng thành không có nhân, nên không chứa DNA!" Giọng Trương Bội gần như vỡ ra.
Khi đã có một đáp án, ngược lại truy ngược về trước, hàng loạt cơ chế trong Thành Phố Đêm bỗng được giải thích hoàn toàn hợp lý.
"Nhân viên công ty là tế bào thường, không thể tự di chuyển trong cơ thể, nên họ bị cố định tại vị trí làm việc." Lỗ Trường Phong cũng từ từ tham gia vào cuộc phân tích — hoặc đúng hơn, giờ chẳng còn gọi là phân tích nữa, mà là một cơn sóng thần lý giải đang trào ra từ trong đầu mọi người.
Càng nghĩ sâu, họ càng nhận ra Isaac nói đúng.
Thành Phố Đêm nằm trong cơ thể con người.
Thứ họ tiếp xúc… đều là các tế bào và hệ miễn dịch bên trong cơ thể người.
"Mấy sinh vật xám trắng, như bộ khung nửa người kia là bạch cầu," như thể đã hẹn sẵn, mọi người mỗi người một câu, cùng nhau chắp nối ra sự thật,
"Quân dọn dẹp là đại thực bào, vì chúng sẽ nuốt xác chết, sau đó phân tích ra bổ trợ rồi phân phát cho tế bào xung quanh."
(*Đại thực bào là một loại tế bào bạch cầu (WBC) đóng vai trò quan trọng trong hệ thống miễn dịch, đặc biệt là trong quá trình gọi là thực bào, nơi chúng nhấn chìm và tiêu hóa mầm bệnh (vi rút và vi khuẩn), tế bào chết và mảnh vụn tế bào.
Chúng bắt đầu cuộc sống dưới dạng bạch cầu đơn nhân, một loại tế bào máu, di chuyển từ máu đến các mô khác nhau khắp cơ thể, nơi chúng biệt hóa (thay đổi) thành đại thực bào.)
Tái sử dụng tài nguyên — còn gì có khả năng tái sử dụng hơn hệ trao đổi năng lượng trong cơ thể con người?
Chỉ cần khơi mào một lần, những lời giải sau đó như đậu trút từ ống tre, tuôn trào không ngớt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!