Chương 16: (Vô Đề)

[Ồ QUAO Ồ QUAO!]

[Cậu Cậu... cậu Scao...]

[Thấy ghét quá à, ảnh giỏi quá, nhưng có thể đừng giỏi như vậy trước một thứ vài giây trước còn là quái vật được không.]

[Chồng ơi giết em đi.]

[cmn ống kính phòng phát trực tiếp có biết quay không vậy, toàn quay cận mặt chủ nhiệm Tôn lúc là ma quỷ không à, đi quay Scao đi quay Scao đi!]

[??? Không có ai chú ý đến bức ảnh cậu ta mở ra là Dương Bồi sao?]

[Ai quan tâm, tôi không rảnh tay.]

[Ai quan tâm, tôi không dùng tay.]

[Ai quan tâm, tôi sẽ mở miệng.]

[Mấy người...]

Chủ nhiệm Tôn suy nghĩ một lát, gọi y tá Hà vẫn đang đợi bên ngoài vào, trong một mảnh bình luận ầm ĩ, ống kính phòng phát trực tiếp lặng lẽ chuyển hướng ra ngoài hành lang...

Cạch.

Đêm khuya thanh vắng, hành lang bệnh viện đặc biệt yên tĩnh, tiếng mở khóa cửa thanh thúy vang lên trên hành lang tĩnh mịch vừa rõ ràng vừa đột ngột, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Cửa phòng kiểm tra bị đẩy ra một khe hở, y tá Hà từ bên trong bước ra.

Các thành viên ngồi bên góc tường nhìn thấy y tá từ trong cửa bước ra, đều căng thẳng sống lưng, không khỏi chậm rãi thở ra.

Y tá Hà quét mắt nhìn một vòng những người bên ngoài hành lang, giọng điệu lạnh lùng: Người tiếp theo.

Sao nhanh vậy?! Lữ Minh Thành không nhịn được kinh hô thành tiếng.

Cô ấy không phải vào cùng thành viên tên Scao kia sao, sao chưa đến mười phút, sao chỉ có một mình cô ấy ra gọi bệnh nhân tiếp theo, Scao đâu?

Chẳng lẽ là...

Ba người ngoại trừ Lỗ Trường Phong nhìn nhau vài giây, vẻ mặt đều mang theo tia kinh hoàng.

Trịnh Vân Vân run rẩy một cái, vô thức nhìn về phía Lưu Mai Tâm vừa bước ra khỏi cửa.

Cô ấy có lòng muốn nắm lấy vai Lưu Mai Tâm, hỏi rốt cuộc cô ấy đã gặp chuyện gì bên trong, nhưng Lưu Mai Tâm bây giờ đừng nói trả lời câu hỏi của cô, ngay cả yên tĩnh đứng tại chỗ mà không phát bệnh động kinh cũng khó khăn.

Bọn họ vốn trông mong Scao chủ động đi vào có thể mang thông tin bên trong ra, nhưng bây giờ xem ra, cậu ta e là lành ít dữ nhiều.

Cái gọi là hạng mục thăm dò này đã làm một Lưu Mai Tâm phát điên rồi, bây giờ Scao chủ động đi vào trong cũng bị kẹt lại, mà bọn họ ngay cả suy nghĩ bên trong sẽ xảy ra chuyện gì cũng không có, đây hoàn toàn là một ván cờ đã định sẵn sẽ thua cuộc!

Bọn họ đi vào... thật sự có thể sống sót ra ngoài sao?

À, chị... Hà, Trịnh Vân Vân lấy hết can đảm học theo dáng vẻ của Scao trước đó muốn lấy lòng, nhưng sau khi chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của y tá thì ấp úng đổi cách xưng hô, Hà, y tá Hà.

"Bệnh nhân vào trước đó sao không ra vậy?"

Cô ấy cẩn thận hỏi.

"Hỏi nhiều vậy làm gì?" Y tá Hà liếc nhìn cô,

"Tôi đến gọi số, cô có ý kiến gì về quy trình điều trị của bệnh viện à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!