"Bà bà" trông vô cùng hiền hậu, giọng nói đã hơi đục nhưng vẫn nghe ra được bà đang nói gì: "Các cô cậu cũng là người từ ngoài đến phải không?"
"Đúng ạ," mấy thành viên đội thám hiểm gật đầu, Vân Quảng đại diện cả nhóm đáp lại câu hỏi của bà, "Bà bà, trước bọn cháu có người đến đây rồi sao?"
Thằng bé lúc nãy hét lên là "lại có người đến", còn bà lão này cũng hỏi "cũng là người ngoài đến"… Vậy thì, trước họ, quả nhiên đã có người từng đến nơi này rồi?
"Ồ dào, có chứ," bà bà như thể hơi lãng tai, Vân Quảng phải nói hai lần bà mới hiểu, "Chỗ bọn ta vốn ít người lui tới lắm, trước các cô cậu, từng có một thanh niên trẻ đến đây rồi đó."
Ngay lúc ấy, dường như có ai đó bước vào từ cửa nhà.
Vừa nhìn thấy các thành viên đội thám hiểm, người đó liền hô lên đầy kích động: "Hứa Tử Trần!"
Hứa Tử Trần vô thức ngẩng đầu, đối diện với một gương mặt trẻ măng.
Người gọi tên cậu là một thanh niên.
"Hứa Tử Trần! Cậu cũng vào đây sao!" Thanh niên ấy đảo mắt nhìn quanh, rồi nhận ra thêm một người quen, "Hồng Nhạn cũng tới à!"
"…Cậu là…?" Hứa Tử Trần thoáng bối rối.
Người này hình như không phải thành viên đội thám hiểm cậu quen biết?
"Là tôi mà! Tôi là Vũ Nhất Minh đây!" Vũ Nhất Minh phấn khích chen ra khỏi đám đông, "Cậu không nhớ tôi à? Hai năm trước ấy! Lúc khám phá toà chung cư bỏ hoang ở Hồng Giang! Kênh của tôi từng hợp tác với cậu một lần! Khi đó tài khoản tôi chưa đổi tên, còn gọi là "Anh Nhất thám hiểm" ấy! Cậu nhớ chưa?"
"Ồ ồ ồ, là cậu à…" Cuối cùng Hứa Tử Trần cũng nhận ra, người này không phải thành viên Tổ Chức, mà là một streamer cậu từng gặp trong một lần khám phá không gian chưa xác định.
May mà người này trông có vẻ không thân lắm với Hứa Tử Trần, vậy nên cậu cũng không cần lo sẽ bị lộ trước mặt đối phương.
"Là tôi đây mà!" Vũ Nhất Minh vừa xoa tay vừa đầy kích động, "Sao mấy người cũng tới đây vậy! Có chuyện gì thế!"
"Bọn tôi cũng không rõ," Hứa Tử Trần lắc đầu, cố gắng moi thông tin từ miệng đối phương, "Cậu tới đây từ bao giờ rồi?"
"Tôi á? Hơn một tuần trước!" Vũ Nhất Minh rất tự nhiên kéo một cái ghế từ bên cạnh ra ngồi xuống, trông có vẻ câu chuyện này cậu ta đã kể cho dân làng nghe không biết bao nhiêu lần rồi, "Tôi đi thám hiểm cái gì mà thánh địa có ma, kết quả đang livestream thì trời đổ mưa dông, tôi lại không mang dù, tìm khắp cả núi cũng không có chỗ nào trú, đành phải tắt live đi xuống núi."
Người này kể chuyện thì ngữ điệu lên xuống đầy sinh động, lại còn đi kèm biểu cảm và động tác rõ ràng, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ của một streamer.
"Ê, rồi mấy người đoán xem sau đó sao?" Vũ Nhất Minh đập tay một cái, "Tôi đang đi thì đột nhiên cảm thấy lạnh sau lưng, lúc tỉnh lại thì đã nằm trên bãi cỏ bên ngoài rồi."
…Cũng na ná trải nghiệm của họ.
Những người trong đội thám hiểm nhìn nhau, đều thấy trong mắt người kia cùng một cảm xúc như mình.
"Túi, điện thoại, tiền mặt tôi mang theo đều còn nguyên, tôi còn tưởng là có người tốt bụng cứu mình, nên mới đi lòng vòng tìm đường ra khỏi chỗ này," Vũ Nhất Minh vừa nói vừa nhận lấy cốc nước từ tay một thanh niên bên cạnh rồi uống cạn một hơi, "Cảm ơn nha."
"Không có gì đâu, Anh Nhất đừng khách sáo." Cậu thanh niên đưa xong nước lại quay về đứng ở vị trí cũ, tỏ ra rất chăm chú lắng nghe, chẳng rõ Vũ Nhất Minh đã kể câu chuyện này bao nhiêu lần rồi.
Vũ Nhất Minh uống xong nước rồi nói tiếp: "Sau đó tôi cứ đi tìm khắp nơi, nhưng chỗ này ban ngày tôi từng đi qua rồi, lúc đến thăm dò trước khi livestream mà, vậy mà hoàn toàn không giống. Tôi men theo hướng đỗ xe đi tiếp, rồi nhìn thấy một cái hang, đi qua hang thì đến ngôi làng này."
"Còn mấy người thì sao?" Cậu ta ngẩng lên hỏi Hứa Tử Trần.
"Bọn tôi cũng vậy," Hứa Tử Trần nói thật, "Tôi và Quản Hồng Nhạn đến đây thám hiểm, sáu người còn lại là khách mời bay theo kỳ livestream này, bọn tôi đi đường phía Bắc, ban ngày cũng đã đi khảo sát rồi, ai ngờ đi vòng đầu tiên thì bị quay lại điểm xuất phát."
"Vòng thứ hai thì gặp mưa lớn trong rừng cây khô, sấm chớp đầy trời, mưa to đến nỗi không nhìn thấy đường, chẳng ai dám ở lại rừng, nên cứ thế chạy xuống mãi, chạy được một nửa thì đột nhiên tối sầm mắt, tỉnh lại thì đã nằm trên bãi cỏ bên ngoài rồi."
"Trùng hợp quá đi chứ! Y hệt tôi luôn!" Vũ Nhất Minh vỗ đùi cái bốp, "Đúng là trùng hợp thật!"
Quả là trùng hợp.
Bạch Tẫn Thuật đẩy gọng kính.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!