Chương 14: (Vô Đề)

Trong không thời gian ngưng đọng, nụ cười của y tá Hà âm trầm, nghiến nát một hàm răng bạc, không chịu buông tha:

"Cậu đã học lớp nào do chủ nhiệm Tôn dạy?"

Ả vẫn không muốn từ bỏ cơ hội hiếm có này.

Rõ ràng đã nắm được đuôi cậu rồi, chỉ còn một chút nữa thôi...

"Cái này tôi sao mà nhớ được," thanh niên tóc dài vẻ mặt khó xử,

"Sau khi tốt nghiệp đại học mà còn nhớ được thầy giáo đã là giỏi lắm rồi, còn phải nhớ môn học tương ứng thì khó xử tôi quá."

[Lời nói dối này thốt ra dễ như ăn bánh, nếu không phải tôi biết Scao là Thần Kinh Đao, tôi đã nghi ngờ thuộc tính cố định của anh ta là trăm phần trăm có thể nói dối rồi.]

[Cậu ta làm sao biết chủ nhiệm Tôn là thầy đại học bệnh viện trực thuộc?]

[Trước đó y tá Hà vô tình gọi ra danh hiệu thầy Tôn đó, ở nơi khác có lẽ là quan hệ thầy trò công sở, nhưng trong bệnh viện thường gọi như vậy đều là thầy giáo.]

[Tôi còn không chú ý... gọi lúc nào vậy.]

[Scao mẫm cảm với cách gọi này nhỉ, trước khi đến Tổ Chức có lẽ cậu ta thật sự là sinh viên y khoa?]

[Theo lý thuyết,  Scao nghe là biết tên nước ngoài, loại trừ biệt danh tên giả này nọ, anh ta có học y thì cũng không phải sinh viên y khoa trong nước đâu?]

[Xem lâu như vậy rồi, để lại bình luận ở đây, thật ra tôi cảm thấy cậu không giống học y, lúc tôi học y đi bệnh viện chưa bao giờ dám nói mình là sinh viên y khoa.]

[Hả? Tại sao vậy?]

[Ừm... vì đi bệnh viện mà lộ thân phận sinh viên y sẽ xảy ra chuyện rất đáng sợ...]

[??? Ví dụ?]

[Hỏi han vô tình!]

[Sự tàn khốc của việc tự chẩn đoán bệnh!]

[Tự viết bệnh án!]

[Tự kê đơn thuốc!]

[... Nửa đêm còn túm ra được nhiều sinh viên y như vậy, thấy thương ghê.]

[Không có nhé, sinh viên nghèo làm gì có tiền đầu tư cho Tổ Chức, tôi là bên hại sinh viên y khoa đó. Nhiều năm làm dâu trăm họ khổ cực đã qua, bây giờ tôi thích bắt sinh viên y khoa trả lời câu hỏi lắm!]

[???]

Trong không gian chưa biết, ánh mắt âm trầm của y tá Hà quét qua quét lại khắp người thanh niên tóc dài, muốn tìm ra sơ hở nào đó từ cậu ta.

Bạch Tẫn Thuật thản nhiên để cô ả nhìn.

Dù sao mình cũng đã nhắc đến chủ nhiệm Tôn, y tá Hà cũng không dám làm gì, trong lúc thời gian dừng lại này không giết được cậu đâu.

Quả nhiên, y tá Hà hậm hực nhìn cậu vài lần, từ bỏ truy hỏi.

"Bệnh nhân có thể vào rồi," thiết bị trong phòng kiểm tra đã chuẩn bị xong, chủ nhiệm Tôn thò đầu ra, nhìn y tá Hà và Bạch Tẫn Thuật ngoài cửa cười nói,

"Đang trò chuyện gì thế?"

"Nói chuyện linh tinh thôi," vẻ hoảng loạn khi bị bắt quả tang thoáng qua trên mặt y tá Hà, sau đó lập tức bị vẻ lạnh lùng thường ngày của cô ấy che giấu,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!