Chương 13: (Vô Đề)

Trong khu vực chờ đợi, tình cảnh của Bạch Tẫn Thuật lại không đáng sợ như mọi người bên ngoài nghĩ.

Thiết bị cần được khởi động, cậu còn phải đợi một lát bên ngoài.

Chị Hà, cậu đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, tò mò hỏi,

"Đây là bảng giới thiệu bác sĩ của trong khoa sao?"

Cậu đang chỉ vào một bảng thông báo acrylic nền trắng ở bên phải khu vực chờ, nhiều bệnh viện sẽ trưng bày lý lịch bác sĩ trong khoa trên tường như vậy, bên trái là ảnh bác sĩ, bên phải là học vấn, lý lịch, danh hiệu đã đạt được, v.v.

Bạch Tẫn Thuật liếc nhìn bảng giới thiệu, thành công tìm thấy bác sĩ Phương.

Phương Thiếu Ninh, tốt nghiệp tiến sĩ tại một trường đại học mà Bạch Tẫn Thuật không biết, có lẽ là do thông tin trong không gian chưa biết không khớp với thế giới bình thường mà cậu đang ở.

Hắn đã xuất bản nhiều tạp chí quan trọng, còn đoạt giải, trong ảnh hắn ta đeo kính gọng vàng, trông thư sinh nho nhã, không hề có vẻ tiêu sái và phóng khoáng khi tay xé Trần Phi vào ban ngày, đúng là người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Bên cạnh bảng giới thiệu là bảng trực ban, thông thường trên những bảng trực ban này đều có một số khe cắm thẻ tên có thể tự do cắm vào rút ra, thuận tiện cho bác sĩ trực ban khi trực sẽ phải thay tên mình, tan làm thì rút thẻ tên của mình khỏi bảng.

Nhưng kỳ lạ là, trên bảng trực ban này có hơn chục khe cắm thẻ, nhưng chỉ có bốn năm khe có dấu vết sử dụng rõ ràng, những khe cắm càng ở dưới càng có nhiều bụi bám vào, có thể thấy đã lâu không được sử dụng.

Theo lý mà nói, khi bệnh viện đặt làm những bảng trực ban này đều nên đặt theo số lượng người, cho dù là mua hàng có sẵn, người mua cũng sẽ có xu hướng chọn hàng có số lượng khe cắm gần với số lượng bác sĩ hơn, sao lại để trống nhiều ô như vậy?

Bạch Tẫn Thuật trong lòng suy nghĩ một đợt, trên mặt lại không hề lộ ra:

"Ồ? Bác sĩ Phương tối nay không cần trực ban sao? Sao không có tên trên này?"

"Bác sĩ Phương tạm thời có việc xin nghỉ," y tá Hà quay đầu liếc nhìn cậu,

"Tối nay người phụ trách các cậu là chủ nhiệm Tôn đến làm thay."

Xin nghỉ?

Vậy nên tối nay gọi bọn họ đến khám bệnh không phải Tiểu Lưu Tiểu Lý, mà là y tá lạ mặt không quen biết kia và y tá Hà ở cửa sổ khu nội trú vào ban ngày à?

Kỳ lạ quá, bác sĩ Phương xin nghỉ chứ không phải hai y tá kia xin nghỉ, sao tối nay hắn không có mặt, y tá cũng đổi thành hai người khác.

"Nhưng bác sĩ trực ban trên này cũng không phải chủ nhiệm Tôn mà?" Bạch Tẫn Thuật cúi người gạt gạt tên trên bảng trực ban.

Ờ? Chưa đổi hả? Y tá Hà đi tới nhìn một cái, nhíu mày, Chắc là quên rồi.

Cô ta lấy một chùm chìa khóa từ trong túi ra, đi về phía văn phòng:

"Tôi đi tìm thẻ tên của chủ nhiệm Tôn, cậu đợi một lát, đừng đi lung tung."

Vâng. Bạch Tẫn Thuật đứng tại chỗ, tỏ ra ngoan ngoãn, đợi đến khi y tá Hà mở cửa văn phòng bước vào, vẻ ngoan ngoãn trên mặt cậu biến mất, lập tức không chút do dự bắt đầu đi lung tung.

Cậu mà nghe lời y tá Hà mới là lạ.

Nếu cậu nhớ không nhầm, lần đầu tiên mình bị kéo vào không thời gian ngưng đọng, là vì cậu nhìn thấy một thứ giống như tượng thần được đặt trong khe cửa sau lưng y tá Hà đúng không?

Vậy ở đây, có lẽ cũng có?

Nói làm là làm, thanh niên tóc dài tìm một vòng, cũng không tìm thấy thứ gì tương tự.

Nếu bên ngoài không có... có lẽ ở trong văn phòng?

Y tá Hà lúc vào văn phòng đã khép hờ cửa, Bạch Tẫn Thuật nhẹ nhàng tiến lại gần, sau khi đến gần một tay xem đồng hồ một tay nhẹ nhàng đẩy hé một chút khe cửa, đợi đến khi khe cửa vừa đủ nửa đầu, cậu mới từ từ thu tay đẩy cửa về.

Kim giây trên đồng hồ tay trái vẫn nhảy bình thường, xem ra y tá Hà không phát hiện ra hành động nhỏ của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!