Ngoài cửa, Lỗ Trường Phong nhìn Bạch Tẫn Thuật bước vào phòng kiểm tra, không khỏi căng thẳng đổ mồ hôi.
Vừa rồi Scao bảo gã đi thăm dò tin tức, còn mình thì trò chuyện với y tá, nên gã yên tâm đến chỗ các thành viên khác.
Lúc họ đến, nữ sinh tóc ngắn đang khóc Lưu Mai Tâm như bị kích động mạnh, ngồi xổm dựa vào góc tường, khoác áo khoác run rẩy không ngừng, cô gái khác ngồi xổm trước mặt an ủi cô ấy, nhưng cô nàng giống như không nghe thấy gì, thần sắc đờ đẫn, không có phản ứng.
Hai thành viên khoa ung bướu còn lại đang im lặng đối đầu với Dương Bồi, có vẻ như vừa xảy ra xung đột không lâu trước đây.
Lỗ Trường Phong cẩn thận quan sát, áo khoác đang khoác trên người Lưu Mai Tâm hình như không phải của cô ấy, Lỗ Trường Phong ban ngày thấy áo khoác này vắt trên tay Trịnh Vân Vân, ước chừng là cô mặc trước khi bước vào không gian xa lạ, sau khi vào trong vì trời quá nóng, cô ấy cởi ra vắt lên cánh tay.
Điều này ít nhất có thể chứng minh Lưu Mai Tâm bây giờ biến thành như vậy cũng không liên quan đến cô gái cùng khoa với cổ, nếu không Trịnh Vân Vân cũng không đến mức cởi áo khoác ra cho cô và còn ở đây nhỏ nhẹ an ủi.
Còn về Dương Bồi đang nhìn chằm chằm ở đằng xa và hai thành viên khoa ung bướu đứng một trái một phải, gã không phát hiện thêm gì.
Chẳng lẽ là Dương Bồi giở thói bắt nạt làm Lưu Mai Tâm khóc, hai người kia đang đòi lại công bằng cho cô ấy sao?
Lỗ Trường Phong không giỏi phân tích những chuyện này, có chút đau đầu, nhưng ánh mắt của Bạch Tẫn Thuật lại ra hiệu cho gã đến hỏi xem chuyện gì xảy ra, gã ta đành phải mở miệng hỏi:
"Sao thế này? Đã xảy ra chuyện gì?"
Lưu Mai Tâm đương nhiên không thể trả lời gã, sắc mặt Trịnh Vân Vân cũng trắng bệch đáng sợ, môi run rẩy mấy lần mới nói ra lời:
"Mai Tâm... Mai Tâm cổ chắc là đã nhìn thấy những thứ không nên nhìn thấy rồi, nên mới thành ra thế này."
"Những thứ không nên nhìn thấy?"
Lỗ Trường Phong đầu óc mơ màng, phản ứng đầu tiên là những đôi mắt sau cửa sổ đang quan sát phòng bệnh, nhưng gã và anh Scao cũng nhìn thấy mà, bọn họ bình thường mà?
Gã nghĩ ngợi:
"Nhìn thấy cái gì? Cô kể từ đầu đi."
Trịnh Vân Vân rõ ràng biết một câu nói không thể nói rõ tình hình hiện tại, nói xong câu đó, cô nàng sắp xếp lại ngôn ngữ, cố gắng kể từ đầu.
"Chuyện là thế này, ban đầu lúc hơn hai giờ y tá gọi chúng tôi xuống kiểm tra, tối nay tôi vẫn không dám ngủ, nghe thấy y tá gõ cửa liền vội vàng chạy ra.
Mai Tâm cô ấy đợi mệt quá ngủ quên, không nghe thấy y tá gõ cửa, tôi tranh thủ lúc y tá chưa rời khỏi tầng này vội vàng đến phòng bệnh gọi cô ấy dậy, đợi tôi lay cô ấy tỉnh dậy ra khỏi phòng bệnh thì y tá đã đi mất rồi.
"[Hành lang đêm khuya vừa tĩnh vừa tối, sau khi Trịnh Vân Vân kéo Lưu Mai Tâm ra khỏi phòng bệnh, liền thấy bóng dáng y tá càng lúc càng xa, trong lòng bắt đầu hơi hoảng.]"Tôi thấy y tá đã đi xa rồi, liền kéo Mai Tâm vội vàng chạy theo hướng y tá rời đi, bởi vì y tá nói... nói cô ta sẽ không đợi tôi, bảo tôi đi theo sát, lát nữa nếu lạc mất không tìm thấy chỗ cô ta sẽ không chịu trách nhiệm.
"[Bệnh viện ban đêm như phủ thêm một màn đen quỷ dị và quái đản hơn so với ban ngày, y tá không hề có ý định giảm bớt tốc độ chờ họ theo kịp, Trịnh Vân Vân không dám mạo hiểm, vội vàng kéo Lưu Mai Tâm chạy theo hướng y tá rời đi.]"Tôi rất vội, tôi sợ lạc mất y tá, tôi cứ kéo Mai Tâm chạy phía trước, tôi không biết cô ấy nhìn thấy gì ở phía sau, tôi chỉ nghe thấy cô ấy hét lên một tiếng.
"[Lưu Mai Tâm chạy ở đằng sau phát ra một tiếng hét ngắn ngủi, khiến Trịnh Vân Vân cũng không kiềm được mà lao về phía trước một chút."Cậu hét cái gì?
"Cô ấy vốn đã căng thẳng, bây giờ nghe thấy tiếng hét kinh hãi càng thêm tức giận."Tớ...
"Lưu Mai Tâm mặt trắng bệch, giọng điệu do dự,"Tớ hình như nhìn thấy cái gì đó...Nhìn thấy cái gì?
"Trịnh Vân Vân gấp rút theo kịp y tá, vội vàng nhìn xung quanh một vòng, trong lòng không khỏi oán trách thói quen ngủ nướng và nhát gan của Lưu Mai Tâm,"Hành lang này chẳng có gì cả mà?
Đừng tự dọa mình.]Sau khi nghe thấy tiếng hét, tôi vội vàng quay đầu hỏi Mai Tâm sao thế, cô ấy chỉ nói mình nhìn thấy cái gì đó, nhưng tôi hỏi là cái gì thì cô ấy không trả lời.
Ngay lúc hai chúng tôi nói chuyện, y tá lạ mặt gọi chúng tôi đi kiểm tra hỏi chúng tôi rốt cuộc đang lề mề gì chứ, sao còn chưa qua.[Các cô sao chậm chạp thế?
"Giọng nói của y tá đột nhiên vang lên ở cuối hành lang. Y tá gọi họ xuống lầu dừng bước ở cuối hành lang, quay người nhìn họ:"Nhanh đi theo đi.Đến ngay đây.
"Trịnh Vân Vân thấy cô ta chịu dừng lại chờ họ thì mừng thầm trong lòng, lấy hết can đảm đáp một tiếng, lập tức chạy về phía y tá."Buổi tối đừng chạy nhảy ồn ào trong hành lang, ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi.
"Y tá lại cảnh cáo nói. Trịnh Vân Vân vội vàng chuyển từ chạy sang đi, cẩn thận, không dám phát ra một tiếng động nào."Vân Vân...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!