Edit: Cánh Cụt
Sau lưng Mạnh Nhất chợt lạnh, nhanh chóng tiếp lời: "Đúng đúng đúng, anh ấy chính là Lâm, tên đầy đủ là Chu Lâm."
Chu Lâm vừa nghe như vậy tức khắc vui mừng khôn xiết, nói với Hướng Vãn: "Đúng là tôi tên Chu Lâm, sao cậu biết là tôi vậy? Nhất Nhất nói cho cậu à?"
Hướng Vãn nói: "Đúng rồi đúng rồi, thầy Mạnh có nói về anh từ lâu rồi."
"Thật à!" Trên mặt Chu Lâm nở nụ cười ngọt ngào, hơi ngượng ngùng hỏi, "Nhất Nhất nói gì về tôi vậy?"
Hô hấp Mạnh Nhất cứng lại, mau đưa mắt ra hiệu cho Hướng Vãn.
Hướng Vãn thuận lợi nhận được tín hiệu, vô cùng uy tín mà nói với Chu Lâm: "Thầy Mạnh nói với tôi là anh rất đẹp trai, tính cách cũng rất tốt, anh ấy vô cùng thích anh."
Chu Lâm "Hắc hắc" cười hai tiếng, cảm giác vô cùng ngại ngùng.
Ngay sau đó Hướng Vãn lại thêm một câu: "Nhưng trông anh rất giống 1."
Nụ cười của Chu Lâm dần dần hạ xuống, qua hồi lâu mới cứng đờ mà nói ra ba chữ: "Tôi là 1."
Hướng Vãn: "……"
Hai người đồng thời nhìn về phía Mạnh Nhất, Mạnh Nhất cúi đầu, như không nghe thấy, mũi chân không ngừng cọ trên mặt đất.
Chu Lâm không thể tin được hỏi Mạnh Nhất: "Em giả vờ làm 1 ở bên ngoài?"
"Em không phải…… em không có……"
Tay Mạnh Nhất giơ lên giơ xuống, khó để giải thích, ấp úng nửa ngày cũng không nghĩ ra cớ gì, cuối cùng chỉ có thể nhỏ giọng thừa nhận: "Em…… Trước đây em luôn cho rằng anh là 0."
Chu Lâm: "……"
Chu Lâm bị khiếp sợ đến nói không ra lời.
Hắn cong nhiều năm như vậy, bị nhầm thành thẳng nam còn chưa tính, thế nhưng còn có thể bị nhầm thành 0?
Chẳng lẽ là mình còn chưa thể hiện đủ sao?
Mạnh Nhất thật cẩn thận mà nhìn về phía Chu Lâm, chờ đợi đối phương trả lời, nhưng Chu Lâm lại luôn mím chặt môi, một câu cũng không nói.
Mạnh Nhất hơi bất an: "Thật ra em……"
"Anh đi về trước." Chu Lâm ngắt lời cậu, "Em mau vào làm việc đi."
Nói xong không đợi Mạnh Nhất nói tạm biệt, đã một mình yên lặng rời khỏi văn phòng.
Bóng dáng Chu Lâm nhìn qua có chút uể oải, trong lòng Mạnh Nhất thật hụt hẫng, rầu rĩ không vui mà trở lại chỗ ngồi của mình.
Hướng Vãn nhẹ nhàng đi đến bên người cậu, vô cùng áy náy mà nói: "Xin lỗi thầy Mạnh, vừa nãy có phải em nói gì sai không?"
Mạnh Nhất rũ đầu, nói: "Không trách cậu, là tôi sai."
Hướng Vãn hỏi: "Là sao ạ, anh ấy thật sự không phải 0 ạ?"
Mạnh Nhất nói: "Ừm."
Hướng Vãn cạn lời: "Thầy Mạnh của em ơi, rốt cuộc anh nghĩ gì vậy? Vị đấy nhà anh nhìn là biết 1 rồi!"
Mạnh Nhất đau khổ không trả lời được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!