Chương 40: (Vô Đề)

Edit: Cánh Cụt

Chu Lâm choáng váng: "Sao…… Sao lại không trở lại? Ở đây không tốt à?"

Mạnh Nhất buông đồ trong tay xuống, đi qua nói với Chu Lâm: "Nơi đây rất tốt, nhưng quê nhà mới là nơi tôi lớn lên, nơi đó có hồi ức hơn hai mươi năm của tôi với bà."

Mạnh Nhất dừng một chút rồi nói: "Hơn nữa năm đó tôi tới đây chỉ vì điều kiện chữa bệnh tốt, hợp cho bà dưỡng lão, hiện tại bà không còn nữa, đương nhiên tôi không cần phải tiếp tục ở lại đây."

Chu Lâm hỏi: "Vậy cậu định làm việc ở đâu? Cậu không định về dạy học ở trung học thực nghiệm à?"

"Tôi đã từ chức rồi."

"Từ khi nào?"

"Ngày hôm qua có nói qua điện thoại với hiệu trưởng."

"Thế khi nào đi?"

"Sáng mai."

Trong lòng Chu Lâm dần dần trầm xuống.

Mạnh Nhất hành động nhanh chóng như thế, xem ra là đã tính toán sớm, chẳng qua không có nói cho hắn mà thôi.

Giờ phút này tâm tình Chu Lâm rất phức tạp, mang ba phần thất vọng sáu phần hụt hẫng, còn lại là tức giận.

Nói thế nào thì giữa bọn họ cũng có tình nghĩa một tháng ở chung, chuyện lớn như vậy mà không đề cập trước với hắn, Chu Lâm cảm thấy có chút tổn thương.

Nhưng nghĩ lại, nếu có nói cho hắn thì được gì đâu, hình như hắn không có tư cách gì để yêu cầu Mạnh Nhất ở lại.

Chẳng lẽ muốn cậu ở lại cùng hắn livestream à?

Chu Lâm nhốt mình vào trong phòng, nằm ở trên giường giận dỗi một mình, đến cơm chiều cũng không thèm dậy làm.

Tới giờ cơm Mạnh Nhất đến gõ cửa, hỏi: "Cơm chiều tôi làm rồi, muốn ra ngoài ăn chút không?"

Chu Lâm giận dỗi nói: "Không ăn."

Mạnh Nhất đứng yên lặng trước cửa một lát rồi tránh ra, không hỏi lại.

Buổi tối Chu Lâm đói đến lăn lộn trên giường, cuối cùng thật sự không chịu nổi, quyết định nhân lúc Mạnh Nhất ngủ thì trộm ra phòng bếp tìm đồ ăn, kết quả vừa mở cửa, phát hiện đèn nhà ăn đang mở, Mạnh Nhất đang ngồi bên bàn ăn, ngơ ngẩn nhìn đồ ăn.

"Sao cậu ngồi ở đây?" Chu Lâm kinh ngạc hỏi.

Mạnh Nhất đứng lên nói: "Chờ anh cùng ăn cơm chiều."

Trong lòng Chu Lâm đột nhiên mềm nhũn, chủ động đi qua bưng ba món trên bàn, mang vào phòng bếp đi đun nóng.

Hai người chuẩn bị cơm xong rồi ngồi xuống, Mạnh Nhất chờ Chu Lâm cầm chiếc đũa, mới nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, lẽ ra tôi nên nói với anh sớm hơn."

Chu Lâm uống một ngụm canh bí nấu xương sườn, giọng điệu rầu rĩ: "Không sao, có nói thì tôi cũng đâu thể giữ được cậu."

Mạnh Nhất cắn đũa: "Anh là người bạn tốt nhất của tôi ở đây, tôi rất nhớ anh."

"Vậy cậu còn đi!" Chu Lâm buột miệng thốt ra.

Mạnh Nhất cúi đầu không nói.

Chu Lâm ăn hai miếng cơm, bất đắc dĩ thở dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!