Chương 32: (Vô Đề)

Edit: Cánh Cụt

Họp phụ huynh xong thì Chu Lâm trở về nhà bố mẹ, vì chúc mừng Chu Tiểu Lâm đứng đầu khối cùng giải nhất toàn thị xã cuộc thi vũ đạo ở quảng trường của mẹ Lâm nên cả nhà ra ngoài tiệm ăn.

Mẹ Lâm bảo Chu Lâm gọi Mạnh Nhất tới cùng, Chu Lâm thấy được, rất nghe lời mà gọi điện cho Mạnh Nhất, nhưng gọi mãi không ai nhận nên đành phải thôi.

Buổi tối Chu Lâm uống chút rượu, sợ lái xe lúc say rượu sẽ bị phạt tiền, không dám đi bằng xe máy điện của hắn, để mẹ lái xe đưa về.

Tới trước khu nhà, Chu Lâm theo bản năng ngẩng đầu nhìn, thấy ở cửa sổ nhà mình có ánh đèn vàng ấm áp, Chu Lâm nghĩ thầm, à, hoá ra thầy Mạnh đã về.

Vậy mà Chu Lâm cùng Mạnh Nhất đã ở chung được hai tuần. Thời điểm ban đầu khi mở cửa phát hiện trong nhà bật đèn, Chu Lâm sẽ luôn theo bản năng mà cho rằng trong nhà có trộm, mà thời gian ngày một trôi đi, dường như Chu Lâm đã dần quen với việc đó.

Chu Lâm đi thẳng lên tầng sáu, lười phải tìm chìa khóa, gõ gõ cửa chờ Mạnh Nhất ra mở.

Nhưng mà qua nửa phút, ở bên trong không một tiếng động nào.

Chu Lâm nghĩ Mạnh Nhất có thể đang tắm, tự mình cầm chìa khóa mở cửa, kết quả vừa mở cửa ra, phát hiện Mạnh Nhất vẫn đang bình ổn ngồi trên sopha.

"Thầy Mạnh sao không mở cửa cho tôi thế?" Chu Lâm tức giận thay giày.

Mạnh Nhất không nói gì.

Chu Lâm cảm thấy kỳ lạ, thò lại gần nhìn, Mạnh Nhất đang cúi đầu quấn quấn ngón tay.

"Thầy Mạnh có tâm sự à?" Chu Lâm hỏi.

Động tác quấn quấn ngón tay của Mạnh Nhất ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Chu Lâm: "Tôi đang nghĩ liệu chúng ta có làm đúng không."

"Cái gì không đúng cơ?"

"Là lần mà tôi đưa anh đi doạ Hà Nghiệp đó."

"Sao đột nhiên nhắc đến chuyện này thế?" Chu Lâm nhớ lại, "Chúng ta cũng đâu có làm gì quá mức đâu, chỉ dọa cậu ta một chút mà thôi, nếu không phải lần đó cậu ta nhanh chân, thì tôi sẽ thật sự doạ cậu ta thêm đó."

Mạnh Nhất nói: "Về sau đừng để em của anh làm gì Hà Nghiệp nữa."

Chu Lâm vừa nghe đã thấy không vui: "Em trai của tôi có phải cố ý đâu, là do thằng nhóc họ Hà kia bắt nạt bạn học, nó cũng chỉ muốn lấy lại công bằng mà thôi."

Mạnh Nhất cắn môi, lại không hé miệng.

Chu Lâm nghi ngờ: "Sao đột nhiên cậu lại đồng tình với thằng nhóc kia thế?"

Mạnh Nhất không trả lời, cậu từng đồng ý với Trần Lê, không thể kể chuyện trong nhà của Hà Nghiệp, chỉ qua loa nói câu: "Thật ra cậu bé ấy rất đáng thương."

"Đáng thương thì cũng đâu thể bắt nạt người khác, người bị bắt nạt cũng rất đáng thương mà?" Chu Lâm nói.

Mạnh Nhất nặng nề thở dài.

Đạo lý này thì cậu cũng hiểu rõ chứ, nhưng vẫn cảm thấy nghẹn trong lòng.

Mạnh Nhất chậm chạm đứng lên từ sopha, cong lưng đeo dép lê đi về phòng, Chu Lâm theo bản năng muốn hỏi thêm hai câu, lại bị nhốt ngoài cửa.

Chu Lâm đứng ở cửa một lát, cách ván cửa nói với Mạnh Nhất: "Hôm nay em tôi đánh người đúng là lỗi của nó, tôi sẽ dạy lại nó."

Chu Lâm nói được một hồi lâu, từ bên trong mới truyền đến tiếng "Ừm" rầu rĩ.

Chu Lâm về phòng mình, thấy đã đến giờ livestream thường ngày của hắn, liền mở máy tính vào phòng livestream.

Phòng livestream đã có không ít fans ngồi chờ, thấy Chu Lâm vào thì nhiệt tình hoan hô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!