Edit: Cánh Cụt
Mạnh Nhất đến bến xe buýt, đợi chưa được một phút mà chiếc xe buýt cậu định đi đã tới.
Mạnh Nhất rất ngạc nhiên, ngày thường cậu phải chờ xe buýt đến mức mặt đen thui, nếu không phải là lúc đến xe vừa mới đi trước thì là bị tắc đường, hiếm khi thuận lợi như hôm nay.
Mạnh Nhất tìm chỗ ngồi ở hàng ghế sau, không khỏi nghĩ, buổi xem mắt hôm nay có khi nào cũng suôn sẻ như việc chờ xe buýt không nhỉ?
Xe buýt đóng cửa, lảo đảo lắc lư đi trên đường, lúc này điện thoại của Mạnh Nhất nhận được một tin nhắn.
[ Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh ]: Nè chị em đã ra ngoài chưa
[ Nhất Nhất ]: Vừa ra rồi
[ Muốn khiêu vũ trên cơ ngực của anh ]: Ngại quá, anh họ của tôi tạm thời đang phải họp, chắc buổi gặp mặt sẽ phải hoãn lại
Lòng Mạnh Nhất trầm xuống, trả lời: Không sao, hẹn lần sau nha
Xe buýt đi qua một mốc đèn giao thông rồi dừng ở bến, Mạnh Nhất liền xuống xe.
Cậu đứng đờ ra ở bến xe một lúc, trong lòng lại xuất hiện cảm giác thất vọng quen thuộc.
Cậu không khỏi hoài nghi liệu người đó có thật sự phải đi họp không, có phải là người đó sau khi xem ảnh chụp của cậu thấy không vừa lòng nên tìm một cái cớ không?
Dù sao điều kiện của cậu cũng kém xa so với đối phương.
Mạnh Nhất bất đắc dĩ mà thở dài, trở về dọc theo con đường mà xe buýt từng đi qua, vừa đi vừa đá mấy hòn đá bên chân, đi về mất hai mươi phút.
Về đến nhà Chu Lâm đang ngồi ở trước bàn ăn bánh chưng, hắn thấy Mạnh Nhất trở về liền ngạc nhiên: "Nhanh thế?! Có vấn đề gì à?"
Mạnh Nhất ủ rũ cụp đuôi mà nói: "Không, bị cho leo cây rồi."
Cũng chẳng phải người tử tế gì, Chu Lâm nghĩ thầm.
Hắn lấy bánh chưng từ túi nilon ra, hỏi Mạnh Nhất: "Cậu chưa ăn cơm trưa nhỉ, muốn cùng ăn bánh ú không nè?"
Mạnh Nhất không khách sáo.
Mạnh Nhất ngồi xuống, hai người mặt đối mặt mà bắt đầu bóc bánh ú.
Chu Lâm đưa cho cậu bánh ú thịt, trong nháy mắt thấy gạo nếp nâu nâu, Mạnh Nhất nhíu nhíu mày theo bản năng.
Chu Lâm hỏi: "Cậu không thích ăn bánh ú mặn à?"
Mạnh Nhất gật gật đầu: "Tôi thích ăn loại ngọt hơn."
"À, nhưng mấy cái của tôi đều là loại mặn hết, không thì tôi xuống mua cho cậu loại ngọt nhé?"
Mạnh Nhất vội vàng nói: "Không sao đâu, tôi cũng ăn loại mặn mà."
Chu Lâm hỏi: "Cậu là người miền bắc à?"
Mạnh Nhất nói phải.
"Trông không giống người miền bắc lắm, cậu thanh tú thế cơ mà."
Mạnh Nhất buột miệng thốt ra: "Nhìn anh cũng không giống người miền nam, trông cường tráng lắm."
Chu Lâm nghe xong rất vui.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!