Chương 13: (Vô Đề)

Edit: Cánh Cụt

Trời mưa cả ngày không ngừng.

Trước khi tan học nhà trường đã tặng cho các giáo viên hộp bánh chưng dịp Tết Đoan Ngọ, Mạnh Nhất muốn về nhà cất bánh chưng trước rồi đến viện dưỡng lão với bà.

Đến khi về nhà, đẩy cửa phòng ngủ ra, Mạnh Nhất trực tiếp choáng váng.

Ở vị trí bị dột lúc sáng sớm đã có nước dọc theo vách tường chảy xuống mặt đất thành một vũng nước nhỏ.

Trên trần nhà, giọt nước với tốc độ một giây mà tí tách rơi, nhỏ xuống chồng giấy truyện tranh của Mạnh Nhất ở góc tường.

Mạnh Nhất sửng sốt vài giây, nhanh chóng tiến lên, bê đống giấy tờ đặt lên bàn.

Mặt bìa trên cùng của một quyển sách vì ướt sũng mà nhăn nhúm, góc bìa còn bị quăn lên, Mạnh Nhất đau lòng mà nhìn chúng nó, tay lấy điện thoại gọi điện cho chủ nhà là dì Lâm.

Đã lâu rồi Mạnh Nhất không có liên hệ với dì Lâm, ngày thường trong nhà có thứ gì bị hỏng, cậu đều tự mình đi tìm thợ sửa đến, cố gắng để không phải phiền đến dì.

Nhưng lần này phòng bị dột khá nghiêm trọng, Mạnh Nhất không thể tự tiện quyết định, đành phải nói cho dì Lâm.

Dì Lâm nhận máy rất nhanh, giọng điệu thân mật: "Nè, là Tiểu Mạnh à?"

"Đúng vậy dì Lâm." Mạnh Nhất nói, "Chuyện là như này, mặt tường trong phòng cháu bị mưa dột rồi, làm phiền dì tìm người hỗ trợ được không ạ."

"Bị dột à? Có nghiêm trọng lắm không?"

Mạnh Nhất nhìn chỗ ngấm nước ở góc tường đang ngày càng lan rộng ra xung quanh, nhíu nhíu mày nói: "Rất nghiêm trọng, có vẻ đêm nay cháu không ở căn phòng này được rồi."

Dì Lâm nghe xong khẩn trương, nói: "Tiểu Mạnh cháu cứ bình tĩnh, dì sẽ tìm người đến kiểm tra ngay."

"Vâng."

Mạnh Nhất cúp điện thoại, vào toilet cầm chổi lau nhà ra, lau sạch sẽ nước trên mặt sàn, vừa lau xong từ bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa.

Mạnh Nhất cảm thấy kỳ lạ, mới qua có vài phút, thợ sửa sao tới nhanh như thế được, đôi tình nhân hẳn cũng không tan làm sớm như vậy, ai đang đứng ngoài kia?

Mạnh Nhất buông chổi lau nhà đi ra ngoài mở cửa, cửa vừa mở ra, người bên ngoài đã tuỳ tiện chen vào.

"Chỗ nào bị mưa dột? Chỉ cho tôi."

"Sao anh lại tới đây?" Mạnh Nhất hỏi Chu Lâm.

Chu Lâm nói: "Không phải cậu gọi điện nói bị mưa làm dột à?"

"Nhưng tôi đâu có gọi cho anh, tôi gọi cho chủ nhà mà." Mạnh Nhất hiểu ra, "Ô, chẳng lẽ dì giao gian phòng này cho anh rồi?"

"Đúng vậy." Chu Lâm hàm hồ gật gật đầu, lập tức vào gian phòng của Mạnh Nhất.

Chu Lâm đứng trước góc tường bị mưa dột, lấy điện thoại "tách tách" chụp mấy bức, gửi cho thợ sửa giúp hắn sửa ban công buổi sáng hôm nay.

"Anh Trương có thể đến đây xem được không?" Chu Lâm hỏi.

Thợ Trương lập tức gọi điện sang, Chu Lâm mở loa, vẫy vẫy Mạnh Nhất, ý bảo cậu lại đây cùng nghe.

Mạnh Nhất chạy tới bên người Chu Lâm, nghe thấy đầu bên kia hỏi: "Dột từ khi nào đấy?"

Mạnh Nhất ghé vào tay Chu Lâm nói: "Buổi sáng hôm nay trước khi ra cửa tôi mới thấy, khi đó chỉ bị ngấm ít nước thôi, chẳng ngờ lúc về lại như này."

Thợ Trương hỏi: "Anh ở tầng cao nhất à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!