## Chương 7
Nghe Sơ Hạ nói vậy, Hàn Đình nhíu mày càng sâu.
Cậu còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Tiêu Hàm vừa đặt bao tải rắn xuống bàn bên cạnh, vừa cười mỉa mai nói: "Ồ, cô ngốc này cuối cùng cũng khai khiếu rồi.
"Lửa giận đang âm ỉ trong lòng Hàn Đình bùng lên ngay lập tức. Cậu nắm chặt tay, không nhịn được đá phăng chiếc ghế dưới chân đứng dậy, xông đến trước mặt Lâm Tiêu Hàm túm lấy cổ áo hắn, mắt long lên sòng sọc:"Chuyện này liên quan gì đến cậu?
"Lâm Tiêu Hàm vẫn giữ nụ cười trên mặt. Hắn nhìn Hàn Đình, khiêu khích nghiêng đầu:"Đến đây, đánh vào thái dương này."
Hàn Đình lại siết chặt cổ áo hắn hơn: "Cậu tưởng tôi không dám à?"
Lâm Tiêu Hàm vẫn cười nói:
"Tôi nào dám nghĩ vậy, có gì mà Đình ca đây không dám chứ? Ở Tứ Cửu Thành, đồn công an như nhà cậu, bây giờ xuống nông thôn rồi, tổ bảo an nhân dân chẳng phải sẽ thành nhà mới của cậu sao? Cậu không thể không có nhà được chứ."
Câu này càng khiến Hàn Đình nổi trận lôi đình.
Cậu siết chặt nắm đấm, vung tay định đ.ấ. m vào mặt Lâm Tiêu Hàm.
Nhưng nắm đ.ấ. m còn chưa kịp hạ xuống đã bị người ta giữ chặt cánh tay.
Hàn Đình quay đầu lại, thấy người kéo mình là Sơ Hạ.
Sơ Hạ nắm c.h.ặ. t t.a. y cậu nói: "Tuy lời cậu ta nói khó nghe thật, nhưng đúng là sự thật, trước đây tôi đúng là đồ ngốc, bây giờ tôi đã khai khiếu rồi.
"Hàn Đình nhìn Sơ Hạ, lông mày nhíu chặt hơn. Một lát sau, cậu nén giận hất tay Sơ Hạ ra:"Tôi thấy bây giờ cậu mới là người đầu óc bị úng nước!
"Nói xong lại nhìn Lâm Tiêu Hàm, cuối cùng cũng không ra tay nữa, hất mạnh tay ra khỏi cổ áo hắn, mặt sa sầm, tức tối bỏ đi. Ký túc xá nam. Mọi người vẫn đang chơi đùa vui vẻ. Tô Vận quay đầu lại vừa lúc thấy Hàn Đình đi ra khỏi sân, vội vàng lặng lẽ đứng dậy đi theo. Chạy ra khỏi sân, Tô Vận mượn ánh trăng mờ chạy đến bên cạnh Hàn Đình, đưa tay kéo nhẹ cánh tay cậu, dừng lại thở hổn hển hỏi:"Anh sao vậy?
"Hàn Đình không trả lời, tiếp tục đi về phía trước. Tô Vận đứng tại chỗ một lúc, hít sâu một hơi rồi lại đuổi theo, đi cùng cậu, không hỏi thêm gì nữa. Hàn Đình đi đến bờ sông, cúi người ngồi xuống, Tô Vận cũng ngồi xuống bên cạnh cậu. Cậu lấy trong túi ra một bao t.h.u.ố. c lá Đại Tiền Môn, rút ra điếu thuốc cuối cùng, tiện tay vứt bao thuốc rỗng sang một bên, châm lửa hút. Tô Vận quay đầu nhìn Hàn Đình hút thuốc, vẫn không nói gì. Hàn Đình hút hai hơi rồi tự nói:"Vừa rồi anh tìm Sơ Hạ nói chuyện, hỏi cô ấy mấy hôm nay bị làm sao cũng không nói, bảo cô ấy nhường lại cơ hội làm giáo viên cũng không chịu.
"Tô Vận lập tức cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, dập tắt ngọn lửa nhỏ trong lòng. Cô cúi đầu, im lặng một lúc rồi nói:"Là em làm anh phiền lòng rồi."
Hàn Đình gạt tàn thuốc: "Không liên quan đến em, là con bé Sơ Hạ đó có vấn đề, từ nhỏ đến lớn nó luôn hào hiệp, không biết sao tự nhiên lại trở nên ích kỷ nhỏ nhen như vậy, vừa nãy ăn có cái bánh bao của nó mà cũng tính toán với anh cả buổi."
Tô Vận nhìn Hàn Đình: "Con bé đó đơn thuần, không có nhiều ý nghĩ, loại người này dễ nghe lời người khác, dễ bị người ta xúi giục, có phải có người cố tình lợi dụng nó để đối phó với anh không?
"Hàn Đình biết người mà Tô Vận ám chỉ là Lâm Tiêu Hàm. Nghĩ đến việc vừa rồi Sơ Hạ còn bênh vực Lâm Tiêu Hàm, cậu càng cảm thấy khó chịu. Cậu hít một hơi thuốc thật sâu, im lặng một lúc mới nói tiếp:"Không biết."
Tô Vận lại thở dài:
"Sơ Hạ bình thường nghe lời anh nhất, bây giờ ngay cả lời anh nó cũng không nghe, thì chúng ta nói càng không có tác dụng. Cái khác thì không sao, chỉ là nó quá đơn thuần, rất dễ bị người xấu lôi kéo học hư, thật đáng lo."
Hàn Đình tiếp tục hút thuốc thở ra, im lặng một lúc rồi nói: "Bây giờ nó như con nhím xù lông, gặp ai cũng chĩa gai vào, thôi cứ để yên xem sao, vài hôm nữa có khi lại bình thường."
Tô Vận mím môi: "Ừm.
"Cô còn muốn nói thêm về việc trường học khi nào chính thức khai giảng, nhưng lại sợ lộ rõ ý đồ của mình, nên suy nghĩ một chút rồi thôi không nhắc đến nữa. *** Trong bếp. Sau khi Hàn Đình đi, Sơ Hạ thả lỏng người, lại ngồi xuống bàn ăn cơm. Lâm Tiêu Hàm cũng không ngồi chơi, lấy chậu múc nước bắt đầu nhào bột. Trong bếp có ba cái bàn, hắn dùng cái bàn bên cạnh Sơ Hạ, không ngồi cùng bàn với cô. Vừa nhào bột, hắn vừa liếc nhìn Sơ Hạ, trong lòng cũng cảm thấy hành động của cô mấy hôm nay rất kỳ lạ, bèn lên tiếng hỏi:"Cô không phải thật sự đang học theo tôi đấy chứ?
"Sơ Hạ không ngờ Lâm Tiêu Hàm sẽ nói chuyện với mình, nên không ngẩng đầu cũng không trả lời. Thấy cô không phản ứng, Lâm Tiêu Hàm dừng động tác, nhìn cô nói thêm một câu:"Hỏi cô đấy.
"Lần này Sơ Hạ cảm nhận được ánh mắt của hắn. Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Tiêu Hàm, chớp mắt hỏi:"Tôi á?"
Lâm Tiêu Hàm khịt mũi đầy vẻ bất lực: "Trong phòng này còn có người khác à?"
Sơ Hạ mới nhớ lại câu hỏi vừa rồi của hắn, sau đó nhìn hắn trả lời: "Ồ, vậy cậu nghĩ nhiều rồi, cậu chả đáng yêu chút nào, tôi chắc chắn sẽ không học theo cậu."
Lâm Tiêu Hàm: "...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!