## Chương 35
Sơ Hạ vẫn nhẹ nhàng nói với cô bé: "Hai quyển truyện tranh này cháu cứ cầm về xem trước, xem xong rồi cũng hiểu được, nhớ hết tất cả chữ trên đó, rồi mang lại cho cô, cô sẽ đổi cho cháu hai quyển mới."
Uông Tiểu Yến mắt rưng rưng gật đầu đáp, giọng nói có phần lớn hơn: "Vâng, cô Đường yên tâm, cháu mang về nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận, không làm bẩn làm hỏng đâu, xem xong cháu sẽ lập tức trả lại cho cô nguyên vẹn.
"Sơ Hạ liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp đến giờ tan học. Thế là cô không nói thêm gì với Uông Tiểu Yến nữa, cầm búa cùng Uông Tiểu Yến ra khỏi văn phòng, nhìn Uông Tiểu Yến ra khỏi cổng trường, cô đến trước tấm sắt gõ chuông tan học. Gõ xong chuông, cô trở về văn phòng ngồi xuống. Không lâu sau, Lâm Tiêu Hàm tan học trở về. Lâm Tiêu Hàm ngồi xuống bàn làm việc trước tiên uống nước. Uống xong ngụm nước, cậu bất chợt lên tiếng:"Cô đuổi cô bé cõng em nhỏ đó đi rồi?
"Sơ Hạ nghe vậy hơi sững sờ, quay đầu nhìn Lâm Tiêu Hàm. Hóa ra cậu cũng luôn nhìn thấy Uông Tiểu Yến, cô còn tưởng cậu không thấy. Không ngờ, cậu cũng luôn nhắm mắt làm ngơ. Cô còn tưởng nếu cậu nhìn thấy, nhất định sẽ đuổi Uông Tiểu Yến đi, không cho cô bé đến trường học lén nghe giảng nữa. Sơ Hạ nhìn Lâm Tiêu Hàm một lúc, lên tiếng nói:"Tôi không lạnh lùng vô tình như vậy đâu, tôi đã dạy cô bé cách sử dụng từ điển, cho cô bé mượn từ điển, còn có hai quyển truyện tranh, để cô bé về nhà có thể tự học thêm nhiều chữ hơn."
Lâm Tiêu Hàm đặt cốc nước xuống, cười khẽ nói: "Cô đúng là người tốt bụng."
Không nghe ra cậu đang nói với giọng điệu gì, Sơ Hạ nhìn cậu với ánh mắt nghiêm túc, "Lòng tốt chẳng phải là phẩm chất đạo đức cơ bản nhất của con người sao?"
Lâm Tiêu Hàm: "Vậy sao?"
Sơ Hạ khẳng định: "Đúng vậy."
Lâm Tiêu Hàm không có hứng thú thảo luận về những điều này, không nói gì thêm nữa.
Sơ Hạ thấy cậu không nói nữa, cũng thu hồi ánh mắt, kết thúc chủ đề này.
Tiết sau là tiết của mình, Sơ Hạ mở sách giáo khoa xem qua, chuẩn bị trước một chút.
Đến giờ chuông vào lớp, cô đứng dậy cầm búa, ra ngoài gõ chuông.
Nhưng khi ra ngoài, cô chưa kịp giơ búa gõ lên tấm sắt dày, đã chú ý đến động tĩnh trong lớp học.
Vừa rồi ở văn phòng kỳ thực cũng đã nghe thấy một chút, nhưng cô và Lâm Tiêu Hàm đều không để ý lắm, dù sao lớp học có nhiều trẻ con, ồn ào sau giờ học là chuyện rất bình thường, giờ ra chơi nào cũng vậy.
Nhưng bây giờ cô ra ngoài, liền nghe rõ có đứa trẻ đang hét: "Đả đảo tiểu địa chủ Lý Hỉ Sinh!
"Cảm thấy có chuyện không hay xảy ra, Sơ Hạ giơ búa sắt nhanh chóng gõ xong chuông vào lớp, vội vàng đến lớp học bên cạnh xem tình hình. Kết quả vừa bước vào cửa lớp, cô liền thấy ở góc cuối lớp, một đám trẻ vây quanh, phần lớn học sinh trong lớp đều vây quanh đó, chỉ có một số ít ngồi tại chỗ, quay đầu nhìn về phía sau. Học sinh vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, cũng không nhìn rõ tình hình bên trong."Làm gì đấy?
"Sơ Hạ quát lên một tiếng đi tới, chen lách qua đám học sinh đang hóng chuyện để vào trong. Chen vào bên trong, chỉ thấy bảy tám nam sinh đang cùng nhau đá đánh Lý Hỉ Sinh. Lý Hỉ Sinh cũng không đánh trả, nằm trên đất ôm đầu, trên người bị đá vô số dấu chân bùn đất, bị đánh như vậy cũng không kêu một tiếng. Học lâu như vậy, Sơ Hạ tự nhiên cũng đã hiểu rõ những đứa trẻ trong lớp. Cô đưa tay ra, kéo đứa cầm đầu là Chu Tiểu Hổ lại, lên tiếng ngăn cản:"Các em đang làm gì thế?! Tất cả dừng tay cho tôi!
"Bảy tám đứa trẻ như Chu Tiểu Hổ căn bản không để ý đến Sơ Hạ, vẫn tiếp tục đưa chân đá Lý Hỉ Sinh. Sơ Hạ vất vả lắm mới kéo được bọn chúng ra, kéo Lý Hỉ Sinh từ dưới đất dậy. Kéo dậy mới thấy, trên người trên mặt Lý Hỉ Sinh toàn là mực đen. Trán cậu bé bị thứ gì đó đập vỡ, đang rỉ máu, m.á. u đã chảy vào lông mày. Cậu bé cũng bị Chu Tiểu Hổ bọn họ đánh khóc, nước mắt giàn giụa trên mặt. Sơ Hạ không khỏi nhíu mày, nhìn về phía Chu Tiểu Hổ hỏi:"Tại sao các em đánh người?"
Chu Tiểu Hổ nhổ một bãi nước bọt về phía Lý Hỉ Sinh, sau đó nhìn Sơ Hạ nói:
"Chúng em đánh không phải người, là tiểu địa chủ! Là kẻ địch! Kẻ địch của nhân dân!"
Sơ Hạ tức giận nhìn cậu bé lặp lại: "Tôi hỏi em tại sao lại đánh cậu ấy như vậy?
"Với biểu hiện thường ngày của Lý Hỉ Sinh ở trường, cậu bé tuyệt đối không thể gây chuyện, Chu Tiểu Hổ thì hay tụ tập đánh nhau, nhưng bình thường cũng chỉ là đánh lộn nhỏ nhặt. Đánh người ra nông nỗi này, vẫn là lần đầu tiên. Chu Tiểu Hổ không sợ Sơ Hạ, giọng nói còn to hơn cả Sơ Hạ,"Em đánh nó thì sao? Em đánh nó còn cần lý do sao? Nhà nó là giai cấp địa chủ, là kẻ địch của nhân dân! Cả nhà nó đều đáng đánh!
Cô Đường, cô muốn bênh vực tiểu địa chủ, muốn che chở cho nó sao?!
"Sơ Hạ vừa định tiếp tục nói, lời còn chưa ra khỏi miệng, đột nhiên bị người ta từ phía sau kéo lại. Kéo cô là Lâm Tiêu Hàm, Lâm Tiêu Hàm kéo cô ra sau lưng mình, lên tiếng nói:"Lý Hỉ Sinh, em đừng đứng đó nữa, mau về thay quần áo rửa mặt đi, đừng ảnh hưởng đến mọi người học.
"Lý Hỉ Sinh từ đầu đến cuối không nói một lời, nghe thấy lời này, vội vàng cúi đầu đi ra ngoài. Sơ Hạ ở phía sau Lâm Tiêu Hàm nói:"Vẫn chưa hỏi rõ chuyện gì mà.
"Lâm Tiêu Hàm quay đầu lại, trực tiếp liếc cô một cái sắc lẹm ra hiệu im miệng. Lâm Tiêu Hàm không cho Sơ Hạ nói tiếp, bảo những người khác đều về chỗ ngồi xuống. Lớp học yên tĩnh trở lại, cậu và Sơ Hạ cùng nhau quay về văn phòng. Vừa bước vào cửa văn phòng, Sơ Hạ liền nói:"Cậu không thấy Lý Hỉ Sinh bị hắt đầy mặt đầy người mực, đầu còn bị đập vỡ sao?
Trên người bị đá toàn dấu chân!"
Lâm Tiêu Hàm đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Sơ Hạ nói: "Thế thì sao?"
Sơ Hạ hơi sợ cậu như vậy, nhưng cô vẫn hằn học nhìn cậu, "Cậu nói thế thì sao? Bây giờ chúng ta là giáo viên của bọn họ, học sinh xảy ra chuyện như vậy, chúng ta không quản, chờ ai quản?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!