## Chương 31
Lâm Tiêu Hàm nhóm lửa nấu cơm, Sơ Hạ cũng yên tâm tiếp tục nhóm bếp của mình.
Cô cho thêm ít củi vào bếp, nhìn ngọn lửa bùng lên, vừa nói chuyện phiếm với Lâm Tiêu Hàm: "Sao hôm nay cậu dậy muộn vậy?
"Thường ngày buổi sáng đều là anh dậy sớm hơn. Nhưng hôm nay Sơ Hạ đã rửa mặt xong xuôi, anh mới từ ký túc xá đi ra. Sơ Hạ thuận miệng hỏi, Lâm Tiêu Hàm cũng thuận miệng trả lời một câu:"Không ngủ được ngon giấc."
Sơ Hạ tò mò, quay đầu nhìn anh, "Cậu có chuyện phiền lòng à?"
Lâm Tiêu Hàm nhìn Sơ Hạ, "Cô tò mò lắm nhỉ?"
Sơ Hạ cong mi mắt cười với anh một cái, "Tôi đúng là hơi tò mò, người tâm địa sắt đá vô tình vô dục như cậu, vì chuyện gì mà ngủ không ngon giấc được vậy?"
Lâm Tiêu Hàm: "..."
Anh nhìn Sơ Hạ một lúc, bỗng nhiên nói nhỏ: "Lại đây, nói cho cô nghe.
"Thấy dáng vẻ hơi thần bí của anh. Sơ Hạ ngầm hiểu, nghĩ thầm chuyện này còn phải nói nhỏ à? Anh như vậy càng khiến cô tò mò hơn, thế là trong mắt cô lóe lên ánh sáng mong đợi hóng chuyện, cúi đầu khẽ đưa tai lại gần Lâm Tiêu Hàm. Lâm Tiêu Hàm quả nhiên ghé sát tai cô. Sau đó nói nhỏ bên tai cô:"Tối qua... tôi thấy ở rừng cây nhỏ... Hàn Đình ca của cô và Tô Vận... đang... hôn... nhau..."
Sơ Hạ: "...
"Nghe xong khoảnh khắc đó cô cảm thấy mình bị ảo giác. Không phải là cảm thấy chuyện này không thể xảy ra, mà là không ngờ loại chuyện bát quái này lại từ miệng Lâm Tiêu Hàm nói ra, hơn nữa chuyện này hình như cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ta. Ngẩn người một lúc, Sơ Hạ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tiêu Hàm bằng ánh mắt nghi hoặc vô cùng thuần khiết, hỏi nhỏ anh:"Vậy... cậu cũng thích Tô Vận à?"
Lâm Tiêu Hàm: "...
"Đây là phản ứng cô nên có khi nghe được loại chuyện này sao? Đột nhiên cảm thấy nói chuyện này ra chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Anh nhìn Sơ Hạ một lúc, bỗng nhiên giơ tay lên, đẩy đầu cô ra. Kết quả Sơ Hạ lập tức lại đưa đầu tới trước mặt anh, vẫn dùng vẻ mặt và ánh mắt y như cũ nhìn anh, ngây thơ và nghiêm túc hỏi:"Hay là... cậu thích Hàn Đình?"
Lâm Tiêu Hàm: "..."
Anh hít nhẹ một hơi nhịn xuống, lại lần nữa giơ tay đẩy đầu Sơ Hạ ra.
Lần này bị đẩy ra, Sơ Hạ không ghé sát lại nữa.
Cô cho thêm củi vào bếp, không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
Cô đương nhiên biết mục đích Lâm Tiêu Hàm nói những lời đó là muốn kích thích cô.
Cô mới không để anh ta được như ý, bất kể Hàn Đình và Tô Vận làm gì cùng nhau, cô đều không quan tâm.
Cô khiến Lâm Tiêu Hàm mặt mày đen sì không muốn nói chuyện nữa, đồng thời cũng tự chọc cười chính mình.
Nghĩ đến vẻ mặt của Lâm Tiêu Hàm khi nghe cô hỏi anh có phải thích Hàn Đình hay không, cô lại muốn cười, thế là cô càng cười càng không nhịn được, nhịn một lúc lại bật cười thành tiếng.
Sơ Hạ cười không ngừng được một lúc lâu.
Lâm Tiêu Hàm nhịn không được nữa, nhìn cô nói: "Cô muốn ăn đòn à?
"Sơ Hạ nghe vậy lập tức mím môi, thu lại tất cả ý cười nhìn Lâm Tiêu Hàm lắc đầu. Lắc đầu xong, thả lỏng môi, lại nhìn anh nghiêm túc hỏi:"Vậy rốt cuộc là vì sao cậu ngủ không ngon giấc? Là vì ghen tị với Hàn Đình sao?
Anh ấy có rất nhiều cô gái thích, còn cậu thì không có ai?
"Lâm Tiêu Hàm nghe vậy nhìn Sơ Hạ, trong đáy mắt bỗng nhiên lạnh lẽo, cười lạnh với cô một tiếng. Bây giờ Sơ Hạ đã có thể phân biệt được một chút thông tin từ phản ứng của Lâm Tiêu Hàm. Cô nhìn phản ứng của Lâm Tiêu Hàm, lại thầm nghĩ trong lòng -- Không phải chứ, anh ta thật sự ghen tị với Hàn Đình vì được nhiều cô gái thích sao? Nếu đã như vậy, cô suy nghĩ một chút, lại rất nghiêm túc đề nghị với Lâm Tiêu Hàm:"Thật ra nếu cậu sửa đổi một chút tính tình và cách cư xử của mình, đối xử tốt với con gái một chút, khi họ cần cậu giúp đỡ, cậu giúp đỡ nhiều hơn, nói chuyện thì cười nhiều hơn, nhất định cũng sẽ có cô gái thích cậu."
Lâm Tiêu Hàm: "Không cần."
Sơ Hạ: "...
"Thật là một người kỳ lạ, vừa ghen tị với Hàn Đình được nhiều cô gái thích, vừa nói mình không cần, thật khó hiểu. Vì anh ta không cần, Sơ Hạ đương nhiên không tiếp tục nói chuyện này với anh ta nữa. Cô cho thêm củi vào bếp, sau đó nhìn ngọn lửa đang cháy bập bùng dưới đáy bếp, lại dùng tay che nửa mặt, mím môi, thỉnh thoảng lại cười khẽ một tiếng. Thì ra khiến người khác không vui, bản thân lại có thể vui vẻ như vậy. Lâm Tiêu Hàm:"..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!