## Chương 30
Hàn Đình nhíu mày nhìn Sơ Hạ một lúc, rồi hỏi lại: "Cậu nói gì cơ?"
Sơ Hạ nhìn cậu, lặp lại lần nữa: "Tôi nói tôi thích cậu ấy, nghe rõ chưa?"
Hàn Đình càng nhíu mày hơn: "Cậu thích cậu ta, cậu thích cậu ta cái gì?"
Sơ Hạ nói: "Thích cậu ấy đẹp trai, thích cậu ấy cao ráo, thích cậu ấy giỏi giang, cái gì cũng biết, dù ở trường học hay điểm thanh niên trí thức đều sống rất thoải mái."
Hàn Đình nhìn chằm chằm Sơ Hạ một lúc, rồi nói:
"Cậu chỉ nhìn những thứ bề ngoài đó thôi, cậu đã nhìn thấy tính cách và con người cậu ta chưa? Cậu thích cậu ta, cậu ta có thích cậu không? Loại người ích kỷ, tự cao tự đại, không coi ai ra gì như cậu ta, cậu ta sẽ thích cậu sao?! Những cô gái xinh đẹp hơn cậu đã từng bày tỏ thiện cảm với cậu ta còn ít sao, cậu ta đã từng cho ai sắc mặt tốt?"
"Tôi không quan tâm.
"Sơ Hạ nhìn thẳng vào mắt Hàn Đình, vì trời tối nên nhìn không rõ lắm, cho nên khi nói chuyện cô càng thêm mạnh mẽ, càng thêm khí thế, càng thêm kiên định. Hàn Đình tức đến mức muốn nổ tung. Cậu nghiến răng nắm chặt tay, xoay người bỏ đi, được hai bước lại quay lại, nén giận nói với Sơ Hạ:"Cậu nhớ kỹ những lời cậu nói hôm nay, ngày nào đó cậu bị cậu ta làm tổn thương, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!
Đến lúc đó cậu cũng phải nhịn đấy, đừng có đến khóc lóc với tôi!"
Nói xong, cậu lại xoay người bỏ đi, không ngoái đầu lại.
Sơ Hạ đứng tại chỗ nhìn Hàn Đình đi xa.
Đợi đến khi bóng dáng cậu khuất dần trong màn đêm, tiếng bước chân cũng không còn nghe thấy nữa, cô mới thả lỏng hơi thở, biểu cảm và cả cơ thể đang căng cứng, đưa tay ôm n.g.ự. c thở hổn hển.
Nói dối cộng thêm diễn xuất, đối với cô vẫn là một thử thách.
Điều chỉnh lại hơi thở và nhịp tim, Sơ Hạ cũng không đứng yên tại chỗ nữa.
Đêm tối mịt mùng, xung quanh không có tiếng động gì, vẫn khá đáng sợ.
Vì vậy, cô vội vàng bước nhanh, chạy về điểm thanh niên trí thức.
Cuộc cãi vã giữa Sơ Hạ và Hàn Đình đã kết thúc, cả hai đều bỏ đi.
Lâm Tiêu Hàm nghe xong câu chuyện náo nhiệt, ngồi bên bờ sông nhưng không hề nhúc nhích.
Nghe thấy tiếng bước chân của Sơ Hạ chạy xa dần, hắn lại xoay cây kèn harmonica trong tay.
Xoay vài vòng, hắn đưa kèn lên miệng thổi thử, rồi hướng về màn đêm, thổi một giai điệu.
Dòng sông róc rách như đang hát theo:
Bên bờ sông nhỏ cánh đồng, hoa sim nở đỏ,
Có một chàng trai khiến em yêu tha thiết,
Nhưng em không thể thổ lộ với chàng,
Lòng đầy ắp tâm sự không cách nào nói ra! ①
...
***
Hàn Đình là người không bao giờ thiếu người bầu bạn, đặc biệt là khi tâm trạng không tốt.
Cậu và Sơ Hạ cãi nhau xong, bỏ Sơ Hạ đi được một lúc thì Tô Vận đã đi theo đến bên cạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!