## Chương 17
Sơ Hạ không quan tâm phản ứng của những người khác, đi thẳng tới lấy bánh bao bỏ vào nồi của Lâm Tiêu Hàm.
Sau đó cô lại lấy hai cái bát, mỗi bát cho một ít củ cải muối.
Lâm Tiêu Hàm người này rất kĩ tính, vừa không thích ăn chung bát với phụ nữ, vừa chê cô dùng nắp chai của cậu uống nước, đương nhiên cô phải chia thức ăn ra hai bát rồi.
Lúc này, những người khác đã lại coi cô và Lâm Tiêu Hàm như không khí, nói chuyện phiếm rôm rả.
Ở ngoài cuộc vui ồn ào đó, Sơ Hạ cất củ cải muối của mình vào tủ bát, thuận tay dùng rơm buộc cửa tủ lại một lần nữa.
Cô đặt hai bát đựng củ cải muối lên chiếc bàn trống còn lại, rót thêm hai bát nước nóng, lấy hai đôi đũa đặt lên miệng bát.
Sắp xếp xong, cô ngồi xuống bên bàn, im lặng nghỉ ngơi.
Trong bếp đông người, mỗi người nói vài câu cũng đủ náo nhiệt.
Đương nhiên cũng có người không nói lời nào, đó chính là Sơ Hạ, Lâm Tiêu Hàm, Hàn Đình và Tô Vận.
Sơ Hạ và Lâm Tiêu Hàm không thuộc về bầu không khí này.
Còn Hàn Đình và Tô Vận, thì là hai người họ không có tâm trạng nói chuyện, cũng chẳng muốn giả vờ.
Tô Vận trước giờ ít nói, hai ngày nay lại càng ít nói hơn.
Vẻ u buồn trên gương mặt và trong ánh mắt cô càng đậm, trông càng khiến người ta đau lòng.
Đương nhiên, người đau lòng cho cô là Hàn Đình, Sơ Hạ thì không.
Nếu cô đau lòng cho cô ta, chẳng phải phải đem hết những gì mình có cho cô ta sao, lúc đó chẳng còn ai đau lòng cho cô nữa.
***
Bánh bao trong hai nồi gần như chín cùng lúc.
Lâm Tiêu Hàm và Oản Cái cùng lấy bánh bao, mười người bọn họ ồn ào giúp đỡ.
Bên Lâm Tiêu Hàm thì đơn giản hơn nhiều.
Cậu gắp bánh bao vào bát, bưng tới, ngồi xuống ăn ngay.
Cậu cũng lấy luôn phần bánh bao của Sơ Hạ, Sơ Hạ liền không đứng dậy nữa.
Sau khi Lâm Tiêu Hàm ngồi xuống, cô cũng cầm đũa lên, ăn bánh bao kèm củ cải muối.
Hai người họ ngồi cùng bàn ăn cơm cũng không nói chuyện, trong khi căn phòng vẫn rất ồn ào.
Ăn xong bữa cơm trong sự ồn ào không liên quan đến mình, Sơ Hạ và Lâm Tiêu Hàm không nán lại điểm thanh niên trí thức lâu, ra khỏi bếp đến ký túc xá đeo cặp sách, rồi lại cùng nhau đến trường học.
Vừa ngồi xuống văn phòng trường học không lâu, Lý Hỉ Sinh quả nhiên đến trường cùng cha mình.
Hai cha con trông giống nhau, trạng thái cũng gần giống nhau, ưỡn n.g.ự. c rụt cổ, trông có vẻ sợ sệt.
Vừa vào văn phòng, cha Lý Hỉ Sinh liền lập tức cảm ơn Sơ Hạ và Lâm Tiêu Hàm: "Cảm ơn hai đồng chí thanh niên trí thức đã giúp Hỉ Sinh giành được cơ hội đi học, thật sự cảm ơn hai người rất nhiều.
"Thực ra bọn họ cũng không tốn nhiều công sức. Sơ Hạ đứng dậy khách sáo đáp:"Chú đừng nói vậy, chúng cháu không tốn công sức gì, chỉ nói vài câu với đội trưởng Lương, chủ yếu vẫn là do chú và Hỉ Sinh bình thường biểu hiện tốt, đại đội công nhận biểu hiện của hai người."
Cha Lý Hỉ Sinh vẫn liên tục nói: "Vẫn là cảm ơn hai người, cảm ơn hai người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!