Chương 162: (Vô Đề)

## Chương 162

Trước gương, Lục Phương Oánh đưa tay cài chiếc kẹp tóc màu đen cuối cùng sau tai. Tóc đã búi gọn gàng, bà xoay đầu ngắm nhìn trái phải trước gương. 

Tóc nhuộm đen toàn bộ nhìn vẫn thoải mái hơn.

Lâm Bỉnh Uy đợi ở phòng khách đã hơi mất kiên nhẫn, gọi bà: "Bà thu dọn xong chưa?"

Lục Phương Oánh đáp lại một tiếng rồi đi ra, cầm túi vải của mình, cùng Lâm Bỉnh Uy ra khỏi cửa.

Hôm nay họ không ra ngoài bày hàng bán.

Lục Phương Oánh ăn mặc chỉnh tề như vậy là để cùng Lâm Bỉnh Uy đi thăm Lâm Hạo Bác.

Đã năm năm trôi qua kể từ khi Lâm Bỉnh Uy nghỉ việc.

Trong năm năm này, hai vợ chồng họ ngoài việc mỗi ngày ra ngoài bày hàng kiếm chút tiền sinh hoạt, mỗi tháng cũng đều dành ra một ngày, định kỳ đến nhà tù thăm Lâm Hạo Bác.

Hôm nay hai người đến nhà tù, vẫn như mọi khi.

Cách song sắt và vách kính nói chuyện với Lâm Hạo Bác, động viên cậu ta cải tạo tốt trong đó, cũng mang cho cậu ta một ít đồ dùng sinh hoạt và quần áo cần thiết.

Mỗi lần thăm nuôi, đều là một lần dày vò và đau khổ.

Đặc biệt là Lục Phương Oánh, mỗi lần nhìn thấy Lâm Hạo Bác đều đau lòng như cắt.

Nhưng bà cũng không biểu hiện ra mặt, giữ trạng thái bình thường, chỉ nói những chuyện vui vẻ, thoải mái.

Lâm Bỉnh Uy nói tương đối ít hơn.

Cho dù nói với Lâm Hạo Bác hai câu, cũng đều rất nghiêm khắc.

Ông muốn cậu ta thành tâm hối cải trong đó, nghiêm túc tiếp nhận cải tạo.

Mỗi lần thăm nuôi chỉ có ba mươi phút, không nói được quá nhiều.

Thăm nuôi xong ra khỏi nhà tù, từ sắc mặt, ánh mắt đến trong lòng hai vợ chồng đều là một mảnh mất mát, trống rỗng, phải một lúc lâu mới có thể khôi phục lại trạng thái bình thường.

Tuy rằng người ngồi tù là Lâm Hạo Bác.

Nhưng họ cũng đâu khác gì đang chịu hình phạt cùng cậu ta.

Ngồi trên xe taxi về nhà.

Trên đường đi qua một khu biệt thự, Lục Phương Oánh vươn đầu ra nhìn kỹ một hồi.

Vừa nhìn vừa nói: "Ở đây đều là người giàu có phải không?"

Lâm Bỉnh Uy ngồi bên cạnh bà không nói gì, bác tài xế phía trước lên tiếng đáp: "Đúng vậy, có thể ở đây, đều phải gọi là đại gia, nghe nói họ ra ngoài có xe, vào nhà có người giúp việc, tùy tiện mua một cái túi xách, một cái đồng hồ, cũng đủ cho người bình thường sống nửa năm một năm."

Lục Phương Oánh lại nói: "Đây chẳng phải là quay lại cái thời phong kiến rồi sao?"

Bác tài xế cười nói: "Khác chứ, muốn vào những nhà này làm tài xế, làm người giúp việc, đều không dễ dàng, lương cao hơn nhiều so với làm việc khác ở bên ngoài, lại còn thoải mái."

Lục Phương Oánh thu hồi ánh mắt, nhìn Lâm Bỉnh Uy một cái.

Thấy Lâm Bỉnh Uy trực tiếp dựa vào lưng ghế nhắm mắt, bà cũng không nói tiếp nữa.

Nghe nói nhà họ Đường cũng chuyển đến biệt thự ở rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!