Chương 8: Trình giả lập Kẻ trộm

Mưa mỗi lúc một to.

Cơn giông bão ấp ủ bấy lâu cuối cùng trút xuống, tòa nhà dù kín cỡ nào cũng vang vọng tiếng sấm rền. Quý Tự rời mắt khỏi cửa sổ, nhìn đồng hồ đếm ngược trên ngón tay.

Chẳng biết người của An Tây Á có thấy con số này không. Ban đầu, Quý Tự gặp ai là chạy, sau lại quấn băng kín tay, nhét tay vào túi quần để tránh lộ vết thương và phồng rộp. Sau một phen đấu trí đấu sức, thời gian mới trôi qua chưa đầy chín tiếng.

Giá mà ngày thường cũng dài như vậy, Quý Tự l**m môi, khát khô cả họng.

Anh chẳng ngừng tay, đẩy một cánh cửa mới, dùng bản năng làm máy dò. Hướng nào càng khó chịu, anh càng đi về phía đó. Cơ thể phản kháng nhẹ khiến Quý Tự hơi choáng váng.

Anh chậm chạp nhận ra, hình như mình sốt rồi.

Vết thương rách toạc, cộng thêm vài lần dầm mưa, đều nhắc nhở Quý Tự rằng cơ thể anh đang cần hạ sốt và bổ sung nước, chứ không phải đi tìm người đấu tay đôi. Nhưng nhớ đến những lời khiêu khích trá hình lịch sự của Ai Nhĩ, Quý Tự cúi đầu lau súng—đều là kẻ giỏi giấu dao trong áo, lẽ nào anh không nhận ra?

Anh ghét để thù không trả, cũng như ngưỡng mộ phong cách hành động của đội trưởng an ninh.

Đi ngang máy làm đá để pha whisky, Quý Tự mở nắp, bốc một viên đá bỏ vào miệng, lạnh đến tỉnh cả người. Ngậm đá, anh dùng nòng súng đẩy cửa, chạm mặt Ai Nhĩ đang đứng bên cửa sổ ngắm mưa giông.

Quý Tự giơ tay bắn một phát.

Viên đạn xuyên qua lớp kính ngoài cạnh Ai Nhĩ, để lại vết nứt, đập vào lớp kính thứ hai tạo một vết lõm nhỏ. Quý Tự hạ súng, chẳng mấy thành ý xin lỗi: "Xin lỗi, ngắm hơi tệ, vốn định bắn anh ngủ một giấc."

Quý Tự chẳng nói dối, anh nhắm vào tim Ai Nhĩ, nhưng với tay nghề của một người hơn hai mươi năm chưa từng cầm súng, anh tự tin là nhắm đâu trật đó.

Ai Nhĩ dựng tóc gáy, lời chào hỏi chuẩn bị sẵn nuốt ngược vào trong.

Hắn thấy rõ tư thế bắn của Quý Tự rất nghiệp dư, nhưng trực giác của kẻ thường xuyên tiếp xúc với đồ nguy hiểm đang báo động. Quý Tự vừa vào cửa đã nhắm tim hắn bóp cò, sự tàn nhẫn bất chấp này không thể giả được.

Ai Nhĩ ép mình thả lỏng: "Chào mừng đến với công ty của tôi, Bách Đạo." Hắn ngồi xuống bàn làm việc, lời mở đầu đã diễn tập bao lần giờ rút gọn thành vài chữ: "Mời ngồi."

Quý Tự chẳng nhúc nhích, ánh mắt lướt qua mọi nơi trong phòng có thể giấu đồ.

Chẳng có gì, hoàn toàn không có. Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại ở ngăn kéo trước mặt Ai Nhĩ. Quý Tự thầm nghĩ, nếu cả đây cũng không có, anh chắc chắn không kìm được mà bắn Ai Nhĩ một phát trước đã.

Ai Nhĩ theo ánh mắt anh, lấy từ ngăn kéo một lọ nâu tránh sáng.

"Bách Đạo, đây là thứ anh ngày đêm mong mỏi." Hắn mở nắp, rút một ống nhỏ giọt có khắc độ, cẩn thận nhỏ vài giọt lên bàn gỗ. Chất lỏng xanh lam lấp lánh như có mảnh vàng, rực rỡ dưới ánh đèn.

Quý Tự bất giác cắn mạnh, viên đá trong miệng vỡ vụn kêu rôm rốp.

Thực ra, anh từng thoáng dao động, nghĩ thứ trong lọ giống đồ chơi trẻ con hơn là thuốc. Nhưng rồi anh lại nghĩ, trong trò chơi, mọi thứ đều có thể.

Trước đó, Kiều Dịch Tư rất chắc chắn rằng Quý Tự biết về lọ thuốc này, thậm chí biết cả cái tên nội bộ mà nhân viên nghiên cứu đặt cho nó. Là giám đốc, quan điểm của Kiều Dịch Tư hẳn giống Ai Nhĩ. Nghĩ vậy, "Bông hồng lam" quả nhiên không phụ kỳ vọng của các nhà nghiên cứu, đẹp đến mức như chẳng có thật.

"Tiếc thật." Quý Tự nuốt mảnh đá vỡ.

Tiếc là An Tây Á chẳng sợ một kẻ đơn độc, cũng như Ai Nhĩ chẳng dễ dàng đưa ra món hàng thật.

Ai Nhĩ không hiểu: "Gì cơ?"

Quý Tự tiến vài bước. Vừa rồi lại dầm mưa, vải áo dính vào vết thương viêm, bước đi luôn kèm theo những khoảng dừng khó nhận ra. Sàn nhà bị nước nhỏ thành một vệt dài. Quý Tự ngồi xuống trước bàn, cầm lọ thuốc giơ lên dưới ánh đèn trần.

"Dù làm giống đến đâu, cũng không phải thật." Anh ném lọ thuốc đi, nhìn thẳng vào mắt Ai Nhĩ: "Tổ chức bạo lực giống như một con thú, luôn nghĩ cách hạ gục kẻ thù, vì con thú biết, bạo lực không chỉ là phương tiện, mà là cốt lõi để nó tồn tại."

Quý Tự nói tiếp: "Đừng nghĩ thành lập công ty là các anh đã thành người văn minh."

Lọ thuốc lăn lóc trên sàn, âm thanh chói tai. Ai Nhĩ thu lại nụ cười, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát Quý Tự.

Vị khách không mời này dáng người gầy, cao khoảng một mét tám bảy. Tóc mái không dài, ướt sũng dính lên trán, không che được đôi mắt đen đậm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!