Chương 1: Trình giả lập Kẻ trộm

Chào mừng bạn đến với trò chơi, xin vui lòng chọn trình giả lập lần này.

Bạn đã chọn: Trình giả lập Kẻ trộm.

Xin vui lòng nhập tên gọi mà người khác sẽ dùng cho bạn——

Quý Tự không ngờ còn phải đặt tên. Anh lướt nhanh qua giá sách với từ điển, Kinh Thi, và cuốn Nineteen Eighty

-Four vừa mở ra vài ngày trước, nhưng rồi cảm thấy không cần tốn thời gian cho việc này. Anh dừng lại, kéo bàn phím ra và gõ hai chữ: "Bách Đạo".

Đây là một trò chơi anh tình cờ tìm thấy hai tiếng trước, có tên là Trình giả lập Phản diện.

Trái ngược với tỷ lệ đánh giá tích cực cao ngất ngưởng đến 99%, khu vực bình luận lại thưa thớt đến thảm thương. Chỉ có hai người chơi kỳ cựu tội nghiệp gào thét:

"Chạy mau! Đừng ngoảnh lại!"

"Chơi rồi thì #*%… Trò rác rưởi, có giỏi thì để tôi nói hết câu xem nào!"

Quý Tự nhìn hai đánh giá năm sao mà chỉ biết câm nín: ?

Rốt cuộc là hay hay dở đây?

Nghĩ đến việc game thủ thường là đám người thích tự mâu thuẫn, yêu trong lòng mà miệng khó nói, thậm chí còn có thể đồng lòng cho điểm thấp để bảo vệ vị trí chót bảng, cuối cùng anh vẫn nhấn tải xuống.

Những dòng chữ mở đầu hiện lên ngắn ngủi rồi biến mất.

Bạn là một tên trộm. Có người đã đánh cược với bạn. Chẳng bao lâu sau, một lá thư thách thức được gửi đến mạng lưới của tổ chức ngầm lớn nhất thành phố:

"Tôi sẽ đến lấy bông hồng lam quý giá của ông chủ các người vào sáng mai, đúng 9 giờ."

"Hãy reo hò vì tôi, khán giả của tôi."

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy dòng chữ này, Quý Tự như bị giáng một cú mạnh, đầu óc trống rỗng. Anh ôm đầu, trượt xuống khỏi ghế, tay run rẩy rút phích cắm.

Nhưng màn hình vẫn sáng. Anh ôm cổ họng, cảm giác nghẹt thở càng lúc càng nặng. Trước khi chìm vào bóng tối, Quý Tự nhìn thấy một dòng chữ khổng lồ tràn ngập màn hình.

Chào mừng bạn gia nhập hàng ngũ phản diện, gamer.

Quý Tự bị đánh thức bởi những âm thanh hỗn loạn. Tiếng chim hót, trẻ con chạy nhảy, động cơ xe hơi, tiếng ồn ào của khu chợ và giọng người dẫn chương trình đan xen vào nhau.

"Công ty An Tây Á tuyên bố sẽ thực hiện kiểm soát nghiêm ngặt cho đến sáng mai để tìm ra kẻ gửi thư ma. Chúng tôi kêu gọi mọi người gọi điện báo cáo nếu có thông tin."

Quý Tự đầu óc quay cuồng, mở mắt. Anh ôm đầu, ngồi thẳng dậy. Những bóng mờ theo tầm nhìn xoay chuyển. Anh khựng lại, ngạc nhiên nhìn ra bầu trời bên ngoài.

Dựa vào hiện tượng dư ảnh trên võng mạc sau khi tiếp xúc ánh sáng mạnh, thời gian anh bất tỉnh chỉ tính bằng giây. Nhưng thực tế, Quý Tự tỉnh dậy từ đêm đen sang ban ngày, như thể bị ai đó bắt cóc. Kẻ bắt cóc còn đưa anh đến khu chợ náo nhiệt mà không thèm trói dây.

Đây là một căn nhà riêng, trang trí đơn giản. Tường quét vôi trắng, ngoài chiếc tivi màn hình phẳng treo tường, chỉ còn bàn ghế, tủ quần áo và một tấm gương. Căn nhà trông như một căn hộ thô, chờ được lấp đầy.

Nhưng đồ đạc lại chất đầy khắp nơi.

Quần áo và giày dép nhét chật tủ, nhiều thứ rơi vãi dưới sàn. Trên bàn đầy ắp trang sức, đồng hồ, tóc giả… lấp lánh bắt mắt, khiến chiếc điện thoại và thẻ ngân hàng bên cạnh với dòng chữ "Số dư một trăm, mật khẩu sáu số không" trở nên lu mờ.

"Một điểm thay đồ?" Quý Tự thầm đoán.

"Chừng này tiền còn không đủ mua vé máy bay." Anh lại nghĩ.

Tin tức trên tivi vẫn tiếp tục, "Hôm nay trời âm u chuyển mưa giông, mọi người chú ý an toàn khi ra ngoài. Cảm ơn quý khán giả đã theo dõi, xin chào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!