Chương 5: (Vô Đề)

Tần Nhược Thủy hoàn toàn không muốn nghe câu chuyện nàng tiên cá thứ ba nữa, hắn chọc chọc trán nhân loại trước mắt, nhân loại ngẩng đầu nhìn mình mờ mịt, con ngươi xám tro chớ chớp hai cái, sau đó nâng tay, đúng lúc Tần Nhược Thủy cho rằng nhân loại này muốn làm gì đó, chỉ thấy cậu ta giơ tay một cái, chỉ vào hàm răng trắng tinh của mình mà nói: "Ở đây tôi còn một mẩu chuyện nữa."

Tần Nhược Thủy quay đầu đi thẳng.

Trang Yến nghe tiếng anh cá rời đi, che miệng ngáp một cái, hút một đống nước biển vào bụng, cậu xoa xoa bụng mình, có thể là cậu uống nước biển quá nhiều, đến giờ vẫn không thấy đói bụng.

Cậu nằm sấp trên giường, nhắm mắt, chỉ chốc lát sau đã lăn ra ngủ.

Tần Nhược Thủy bơi một vòng bên ngoài, bất thình lình nhận ra, kia là phòng của hắn cơ mà, dựa vào cái gì mà bắt hắn rời đi? Muốn đi cũng là nhân loại phải đi chứ, chờ hắn trở về tống nhân loại ra ngoài, cho cậu ta ra rặng san hô mà kể chuyện cho bầy cá.

Tần Nhược Thủy quẫy quẫy cái đuôi trở về cung điện, đợi hắn đi được một lúc, bầy cá nhỏ trốn trong rặng san hô mới dám ló đầu, bọn nó nhìn về phương hướng Tần Nhược Thủy vừa mới rời đi, thân run lẩy bẩy.

Tại sao rõ ràng là chủ nhân có vẻ rất vui, thế mà bọn chúng vẫn thấy rất đáng sợ nhỉ?

Tần Nhược Thủy đẩy cửa phòng, thấy nhân loại đã ngủ say trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt còn bị hằn ra mấy vệt đỏ, chân tay dang rộng, chiếm toàn bộ không gian trên giường, miệng cậu ta còn hơi há, nhả ra một chuỗi bọt khí.

Cá Tần Nhược Thủy thì lại có chút OCD, hắn bơi qua cúi người chỉnh lại tư thế cho nhân loại, nhìn cậu ta nằm nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh thành một sợi dài rồi mới hài lòng gật đầu một cái, nhưng chẳng được hai phút, tư thế ngủ của nhân loại lại thay đổi, dạng ra toang hoác, rất chi là khí thế.

Tần Nhược Thủy hít sâu một hơi, chỉnh sửa tư thế cho nhân loại một lần nữa, kết quả thời gian duy trì lần này còn ngắn hơn, bực mình nhất là, nhân loại bị Tần Nhược Thủy táy máy phát phiền, miệng còn lầm bầm một câu: "Phú Quý đừng nghịch."

Tên này vừa nghe đã biết là tên chó.

Tần Nhược Thủy giận điên người dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, rời khỏi gian phòng.

Đám cá nhỏ đang hí hửng luẩy quẩy trong rặng san hô bất chợt đứng hình, một khắc sau hoảng hốt chạy phăm phăm.

Chủ nhân lại tới rồi, chạy mau chạy mau!

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủn, toàn bộ đám cá đã biến mất trong rặng san hô đỏ rực.

Lúc Tần Nhược Thủy ra đến nơi chợt thấy có một chiếc đuôi cá nhỏ thòi ra từ trong lỗ rỗng nham thạch, không vào được cũng chẳng ra được, cái đuôi lắc lắc lia lịa, hắn bật cười một tiếng, túm con cá nhỏ ra, sau đó ném bừa về phía trước.

Cá nhỏ sợ hớt hồn hớt vía, mãi lâu sau mới tỉnh hồn, chui vèo một cái vào trong đất bùn.

Tần Nhược Thủy vòng vo một hồi ngoài bãi san hô, không hiểu nổi tại sao rõ ràng mình trở về để đuổi nhân loại ra ngoài, mà đến giờ nhân loại vẫn còn tu hú chiếm tổ.

Chiếc đuôi to lớn màu bạc đung đưa trong nước, Tần Nhược Thủy trở lại cung điện một lần nữa, kết quả hắn lại dừng bên giường chọc chọc cái miệng nhả bong bóng của nhân loại, thẳng đến khi không hiểu nhân loại mơ mộng cái gì, mà ngậm luôn ngón tay Tần Nhược Thủy, hai hàm răng nhẹ nhàng cọ cọ, đầu lưỡi còn đảo vòng bên trên.

Tần Nhược Thủy mơ màng cảm thấy hình như kỳ tìm phối ngẫu của mình lại sắp tới, hắn vội vã rút ngón tay ra, xoay thân rời phòng, trở về rặng san hô.

Cứ chạy tới chạy lui mấy chuyến như vậy, rốt cuộc nhân loại vẫn nằm yên yên ổn ổn trên chiếc giường của Tần Nhược Thủy từ đầu đến cuối.....

Khi Trang Yến tỉnh lại Tần Nhược Thủy không ở trong phòng.

Cậu xoa eo ngồi dậy, chiếc giường người cá quả thực quá cứng, ngủ dậy xong cơn đau thắt lưng càng thêm dữ dội, tuy nhiên cũng không phải đau do bị vũ khí nện giã, cũng không phải đau nhức từ tận xương tủy như kim châm mỗi khi trở trời mưa rơi, mà là cái loại đau mỏi âm ỉ, khó mà nói được.

Trang Yến nhảy xuống giường, đi mấy bước mới chợt ý thức được hình như vết thương cũ trên người đã đều khỏi hẳn, chờ đến lúc cậu rời khỏi đáy biển, cậu có thể đứng trên võ đài một lần nữa.

Đây là lần đầu tiên Trang Yến lộ ra nụ cười tận đáy lòng, từ sau khi giao dịch với nhà họ Văn.

Trang Yến đi hai vòng trong phòng, cảm thấy nhàm chán, bèn ngồi xuống đất, cậu co một chân lại, tay khoác lên đầu gối, hồi tưởng một vài chuyện xưa trước khi bị dìm xuống biển.

Cậu vốn yên bình làm một huấn luyện viên tại phòng gym, một ngày nọ bỗng nhiên có một đám người tìm đến cậu, nói cậu là con trai bé của nhà họ Văn, thế rồi cậu cứ vậy bị kéo về nhà họ Văn trong cơn mơ màng.

Mới đầu cậu tưởng rằng mình là con trai nhà họ Văn thật, rất mong nhà họ Văn tìm giúp ông Trang một loại thuốc khó tìm, còn vào làm con cháu nhà họ Văn một thời gian khá dài.

Nhưng người nhà họ Văn cũng rất quá đáng, bạn càng nhượng bộ người ta càng lấn tới, mấy người làm biết Trang Yến không tốt nghiệp cấp 3, thậm chí hình như còn lăn lộn với đám người trong giang hồ, nên thường xuyên âm thầm nói xấu sau lưng cậu. Đứa con bị ôm nhầm về của nhà họ Văn năm nay cũng lớn tầm cậu, nhưng động một cái là lộ vẻ tủi thân ấm ức, giống như trách mình sao lại ức hiếp cậu ta.

Bà Văn là một người rất thiên vị, chỉ có điều thiên vị hơi không thông minh lắm, mỗi lần con trai giả khóc, là lại quở trách "con trai thật" là cậu, sau đó cuối cùng Trang Yến cũng hiểu tại sao thái độ của bà Văn lại lạ kỳ đến vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!