Chương 42: (Vô Đề)

Trang Yến nói với ông Trang vài chuyện liên quan đến nhà họ Văn, thế nhưng ông Trang cũng không xúc động lắm, làm cho một giỏ lời an ủi Trang Yến dồn tâm chuẩn bị không biết nói cùng ai.

Không ngờ, ông Trang lại còn nói ra những lời chấn động, ông nói với Trang Yến:

"Chắc hẳn cậu ta không phải con cháu nhà mình đâu."

Nếu không phải vốn đã có suy đoán này, ban đầu ông cũng sẽ không để mặc cho Lý Hiểu Đan mang Văn Vũ Thuấn đến nhà họ Văn.

Chỉ là không nghĩ tới, cuối cùng chuyện này lại làm hại Trang Yến.

Trang Yến nhất thời không biết nói sao, cậu cũng không ngờ, Văn Vũ Thuấn cũng không phải cháu trai của ông Trang, Lý Hiểu Đan đúng thật là trâu bò.

Ông Trang xoa đầu Trang Yến,

"Nếu con muốn trở về nhà họ Văn, cứ trở về đi, dù sao chăng nữa họ cũng là bố mẹ đẻ của con."

Không trở về.

Trang Yến lắc đầu.

Gì mà trở về? Đây là ông Trang không biết những chuyện nhà họ Văn đã làm, nếu biết được, có khi ông còn có thể cầm chiếc dao phay vọt thẳng đến nhà họ Văn.

Ầy, Ông Trang thở dài một tiếng, lòng ông hy vọng Trang Yến ở lại, nhưng nhà họ Văn nghe ra lớn mạnh hơn lão già như ông, ông cũng hy vọng Trang Yến có thể sống một cuộc đời êm ấm.

"Con không nghĩ thêm chút à?"

Trang Yến thờ ơ nói:

"Nhà họ Văn có tận ba đứa con trai, cần con làm gì."

Hở? Ông Trang chớp mắt mấy cái, không phải chỉ có hai đứa hả?

Sao lại có ba?

"Văn Vũ Nghiêu, Văn Vũ Thuấn, Văn La Thần, không phải là ba à?"

"Không thể nói vậy được." Suy cho cùng, Văn Vũ Thuấn và Văn La Thần cũng không tính là con trai nhà họ Văn, nhà họ Văn tra rõ chuyện này xong, không thể nào lòng không vướng bận mà tiếp nhận hai người bọn họ.

"Dù sao con cũng không trở về."

Thái độ của Trang Yến rất kiên quyết, cậu về đấy làm gì? Rước bực vào thân hả?

"Không về thì không về vậy." Ông Trang cười ha hả.....

Trang Yến tưởng rằng sau khi mua nhà sẽ gánh trên lưng món nợ khổng lồ, hẳn sẽ phải giảm ăn giảm mặc một thời gian, kết quả phát hiện ngũ hiểm nhất kim (các loại bảo hiểm) nhà họ Tần cho cậu đều là mức độ cao nhất, chỉ dựa vào tiền tiết kiệm là có thể trả đủ tiền vay mua nhà hàng tháng.

Có thể tiếp tục tự do tự tại, thong dong nhàn hạ, ngày thường trừ huấn luyện trong phòng tập nhà họ Tần, thì sẽ là đi ra ngoài cùng Tần Nhược Thủy, thi thoảng còn có thời gian đến quán bar.

Ánh đèn trong quán bar mơ màng và mờ ám, Vương Thừa Tông uống một hớp rượu, hỏi Trang Yến:

"Vụ kiện Triệu Vĩ sao rồi?"

"Kiện xong rồi, tòa án yêu cầu cậu ta bồi thường tớ một trăm nghìn." Số tiền không tính là quá nhiều, cậu thắng một trận đấu, cộng thêm chút vé cược, là cơ bản có thể kiếm được, nhưng đối với con bạc như Triệu Vĩ, khoản tiền này chẳng khác nào đòi mạng của cậu ta.

Vương Thừa Tông đặt ly rượu trong tay xuống, hơi nhích đầu về phía trước, tò mò hỏi: Đưa tiền chưa?

Trang Yến lắc đầu:

"Tạm thời chưa, thế nên tòa án bán nhà cậu ta rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!