Chương 41: (Vô Đề)

Văn Vũ Nghiêu nhìn điện thoại trong tay, lắc đầu với ông Văn, Trang Yến ghét nhà họ Văn, bởi vậy mà xét nghiệm huyết thống cũng không muốn làm.

Ông Văn nhíu mày, dường như cuối cùng cũng nhớ ra bọn họ đã đối xử với Trang Yến thế nào, có thể thấy rằng lưới trời lồng lộng, báo ứng khó thoát, bọn họ hao tâm tổn sức bảo vệ đứa con nhà mình không phải chịu tổn thương, kết quả lại đẩy đứa con chân chính xuống đáy biển sâu.

Dù giờ đây bọn họ không thể xét nghiệm huyết thống, nhưng nhà họ đã ngầm thừa nhận Trang Yến mới là con ruột của mình.

Lý Hiểu Đan thấy tình hình không ổn, nhân lúc Văn Vũ Nghiêu và ông Văn không để ý, xoay người định chạy, chẳng ngờ va đúng người bác sĩ đến kiểm tra.

Ả ôm đầu ai ui một tiếng, ông Văn nhìn sang, nhíu mày, dặn Văn Vũ Nghiêu:

"Dẫn ả đến đồn cảnh sát đi."

Lý Hiểu Đan gào thét, ả đã có quá nhiều tiền án, nếu giờ bị đưa qua, khả năng cao sẽ không ra được nữa, ả chống cự mãnh liệt:

"Các người muốn làm gì! Các người muốn làm gì! Tao phạm pháp chắc! Sao lại đem tao đến cảnh sát."

Ông Văn nhíu mày chặt hơn, nói với Văn Vũ Nghiêu:

"Đừng để ả làm ồn đến mẹ con, đưa đi nhanh lên."

Văn Vũ Nghiêu quay đầu nhìn bà Văn còn đang hôn mê, chuyện Trang Yến mới là con nhà mình, bây giờ chưa nói cho bà thì tốt hơn.

Nhưng bà Văn mà ông Văn và Văn Vũ Nghiêu cho rằng không biết gì cả, nước mắt đang trượt xuống trên khóe mắt bà, nhỏ lên ga giường trắng xóa, nhòe ra một vệt sẫm màu.....

Sau khi Trang Yến nhận được điện thoại của Văn Vũ Nghiêu, cũng không thể tập luyện được nữa, cậu rời khỏi phòng tập, ra ngoài vườn hoa, bây giờ đã là tháng năm, trong vườn trăm hoa đua nở, bóng cây rập rờn, sắc xanh um tùm, vạn vật tươi tốt, sức sống dồi dào.

Trang Yến ngồi xuống băng ghế, khoảng thời gian này phát sinh thật nhiều sự việc, hơn hai mươi năm đời người của cậu gộp lại cũng không ngoạn mục bằng nửa năm nay.

Nhóc bốn chân không biết chạy ra từ nơi đâu, nhảy lên ghế dài, cặp vuốt nho nhỏ chống lên đùi Trang Yến, tò mò nhìn ngó.

Trang Yến mỉm cười, đặt tay lên gáy mèo vàng, mèo con híp mắt, kêu mấy tiếng meo meo, dáng vẻ rất thích chí.

Khi đến nơi này Tần Nhược Thủy nhìn thấy Trang Yến đang ngồi góc vườn lặng lẽ vuốt mèo, hắn bỗng dưng cảm thấy hình như hôm nay tâm trạng của nhân loại không vui.

Giác quan của mèo rất bén nhạy, dù Tần Nhược Thủy không phát ra tiếng động, nó vẫn nhận ra sự có mặt của Tần Nhược Thủy trước hết, mèo nhỏ ngẩng đầu, đối mặt với Tần Nhược Thủy, mùi hương trên người người đàn ông này rất thơm, nhưng mèo con không hiểu tại sao, cứ luôn cảm giác người đàn ông này có chút nguy hiểm, nó run run một cái, nhanh chóng nhảy khỏi đùi Trang Yến, biến mất trong bụi hoa.

Tần Nhược Thủy dời mắt.

Trang Yến còn đang lấy làm lạ tại sao mèo con lại chạy đi mất, ngẩng đầu đã thấy Tần Nhược Thủy cách đấy không xa, cậu chớp chớp mắt, gọi một tiếng: Tiên sinh.

Tần Nhược Thủy khẽ ừ, đi đến trước mặt Trang Yến, hỏi cậu: Sao thế?

Thật ra chuyện này rất riêng tư, nhưng không thể bộc lộ với ai, Trang Yến lại cảm thấy bức bí đến hoảng loạn, cậu thở dài, nói với Tần Nhược Thủy:

"Nhà họ Văn vừa gọi cho tôi, nói với tôi rằng, tôi có thể là người nhà họ."

Tần Nhược Thủy nhíu mày, quả thực hắn không nghĩ đến chuyện này, sao lại trời xui đất khiến, việc đời trớ trêu như vậy, hắn hỏi:

"Bây giờ cậu định làm gì?"

Không biết nữa.

Cậu thà rằng mình vĩnh viễn không biết chuyện này, cậu và nhà họ Văn tuyệt đối không thể nối lại tình xưa, bất kể vợ chồng họ Văn là bố mẹ đẻ của cậu, hay không có quan hệ gì với cậu, cũng tuyệt không có khả năng gắn lành.

"Cậu có muốn trở về nhà họ Văn không?"

Tần Nhược Thủy hỏi cậu.

Trở về nhà họ Văn? Trang Yến cười nhạt một tiếng trong lòng, nếu cậu trở về nhà họ Văn, cậu sợ mình sẽ không kiềm chế được mà quậy cho nhà họ Văn long trời lở đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!