Chương 39: (Vô Đề)

Khi Trang Yến đẩy cửa kho hàng, thấy rõ cảnh tượng bên trong, tức khắc đờ người.

Trước khi tới nơi này, cậu đã nghĩ vô số loại khả năng Tần Nhược Thủy bị người tra tấn, duy chỉ không nghĩ đến tình huống trước mắt.

Tần Nhược Thủy chịu đủ cực hình trong tưởng tượng của cậu đang thản nhiên ngồi trên ghế, mà bọn bắt cóc lại nằm la liệt trên đất đau đớn rên la, hình như trong đó còn có Văn Vũ Thuấn, tầm mắt của cậu dừng trên mặt Văn Vũ Thuấn chốc lát, tên này cũng bị bọn bắt cóc vác tới hả? Mấy tên bắt cóc này cũng tham lam thật, bắt một người chưa đủ còn phải bắt hai người.

Cảnh tượng trước mắt có hơi kỳ lạ, Trang Yến ì ạch mãi không nhúc nhích, bởi vì cảnh tượng kỳ lạ đến độ khiến cậu có chút nghi ngờ Tần Nhược Thủy là chủ mưu sau màn của tất cả những chuyện này.

Tần Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn Trang Yến một cái, ánh mắt chan chứa không hài lòng, nhân loại này còn ngây người tại chỗ làm gì? Không biết đến dìu hắn à?

Trang Yến không có thuật đọc suy nghĩ, không biết nỗi tha thiết trong lòng Tần Nhược Thủy, cậu đang tự an ủi bản thân Tần Nhược Thủy sao có thể là chủ mưu được? Tần tiên sinh còn lâu mới làm mấy việc rảnh rỗi đến vậy.

Mà tình hình thành ra như hiện tại, khả năng là bọn bắt cóc chia tiền không đều, xâu xé lẫn nhau.

Trang Yến xây dựng một trái tim chắc khỏe, sau đó mới đi đến trước mặt Tần Nhược Thủy, cậu cúi người xuống, nhẹ nhàng hỏi Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh anh sao rồi?"

"Không sao." Tần Nhược Thủy thờ ơ đáp, nhưng chẳng hiểu kiểu gì, dáng vẻ này của hắn lọt vào mắt Trang Yến chính là cố gắng kiên cường, sao có thể không sao được chứ? Nhất định là đã bị dọa sợ rồi, cậu chưa bao giờ nghe nói Tần tiên sinh từng bị bắt cóc, lần này xảy ra bất trắc là do cậu không làm tròn bổn phận, cậu phải trở về hối lỗi tử tế.

Chỉ là cũng không biết tại sao Tần tiên sinh khăng khăng muốn cậu rời đi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì về nhà rồi nói, việc cần gấp bây giờ là đưa Tần Nhược Thủy rời khỏi nơi này.

Trang Yến hỏi Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh ngài còn đi được không?"

Dĩ nhiên gã đi được! Gã mà không đi được, cõi đời này làm gì còn ai đi được!

Bọn bắt cóc la liệt trên đất chỉ hận không thể trả lời thay Tần Nhược Thủy câu hỏi này.

Nhưng Tần Nhược Thủy trầm mặc.

Trang Yến liền tự động cho rằng Tần Nhược Thủy đã bị hành hạ ở nơi này, nên mới có thể khiến hắn không thể đứng dậy bước đi, cậu quay đầu nhìn lũ bắt cóc, tức giận trong lòng dường như muốn hóa thành ngọn lửa thực chất, đốt cháy toàn bộ bọn chúng thành tro bụi.

Bọn bắt cóc cảm thấy rất oan uổng, dù bọn chúng bắt cóc người này thật, nhưng thật sự bọn tôi không làm gì gã cả mà. Cậu trừng bọn tôi làm gì chứ? Bây giờ người bị thương là bọn tôi đấy! Cậu lại còn trừng bọn tôi, ông trời ơi, ông có còn vương pháp hay không!

Trang Yến dời mắt, cậu có chút chột dạ mà nói với Tần Nhược Thủy: "Tôi bế ngài nhé."

Tần Nhược Thủy không đáp lời, không từ chối, nhưng cũng không đồng tình, thái độ này rơi vào mắt Trang Yến chính là âm thầm chấp nhận.

Chắc chắn Tần tiên sinh đã trải qua sự tình thảm thiết, mình thế này có tính là đục nước béo cò không đây, Trang Yến hung hăng ngấm ngầm thóa mạ mình một phen, sau đấy lấy trong túi ra một đôi găng tay trắng tinh không tỳ vết.

Cậu hiểu chuyện như vậy đấy, Trang Yến âm thầm cho mình một like.

Cậu đeo găng tay rất nhanh, ánh mắt Tần Nhược Thủy dừng chân trên đôi găng tay của cậu, lần đầu tiên cảm thấy vật này quá dư thừa.

Sau đó Trang Yến khom người, bế Tần Nhược Thủy lên.

Bọn bắt cóc và Văn Vũ Thuấn nhìn cảnh này mà khiếp đảm, bọn chúng lia mắt tới lia mắt lui trên người Trang Yến và Tần Nhược Thủy, chỉ muốn biết Trang Yến lấy đâu can đảm, thế mà lại dám bế gã đại ác ma kia.

Khiến bọn chúng phải khiếp đảm hơn nữa, chính là Tần Nhược Thủy không để lộ bất kỳ thái độ chống cự nào, hắn cực kỳ chuyên nghiệp mà ngụy trang thành một người tàn tật chân cẳng bất tiện.

Thế này là thế nào? Là đam mê đặc thù nào đó hả? Rõ ràng có thể đi bộ bình thường, mỗi ngày còn phải ngồi xe lăn giả làm người què, đi mấy bước là mệt chết gã hay là làm sao!

Nhưng bọn bắt cóc không một ai dám lên tiếng nhắc nhở Trang Yến, lúc nãy Tần Nhược Thủy để lại cho bọn chúng bóng mờ quá đậm, bọn chúng sợ giờ mình mà mở miệng nói linh tinh, lập tức sẽ bị giết người diệt khẩu.

Tần Nhược Thủy là một người đàn ông trưởng thành, dĩ nhiên khối lượng không nhẹ, mà bây giờ Trang Yến bế hắn dậy, mới nhận ra hình như hắn còn nặng hơn so với nhìn bên ngoài, tuy nhiên sức mạnh cậu khá lớn, không bị trầm xuống, đi đường bình thường không khó khăn gì.

Tần Nhược Thủy được Trang Yến bế xong mới thấy, hình như mình vừa đưa ra một quyết định sai lầm, dẫn đến việc vị trí giữa hắn và Trang Yến có vẻ có chút đảo lộn, mà nếu bây giờ bảo hắn xuống đất, hắn lại thấy đất quá bẩn, không muốn đi.

Tần Nhược Thủy hoàn toàn bỏ quên lúc đến đây hắn bị bọn bắt cóc lôi vào kiểu gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!