Chương 35: (Vô Đề)

Bọn họ tụ tập thẳng đến tám giờ tối, Trang Yến không uống rượu, ra khỏi KTV thì trực tiếp về nhà họ Tần.

Bước qua cánh cổng, men theo lối đi nhỏ rải đầy sỏi đen, biệt thự thấp thoáng phía sau hoa cỏ lờ mờ đen đặc, Trang Yến lấy làm lạ, tầng một nhà họ Tần sẽ tắt đèn vào mười một rưỡi tối, giờ vẫn chưa đến chín giờ, sao lại không có chút ánh sáng nào, chẳng lẽ là bị mất điện, hay đã xảy ra sự cố gì rồi.

Nếu biết trước cậu đã trở về sớm hơn, cậu vội vã bước nhanh, cửa biệt thự đang đóng, vẻ mặt Trang Yến bắt đầu căng thẳng, cậu đẩy cửa, bước vào.

Khắp nơi đen kịt, hình như có người đã buông rèm, không để lọt vào một tia sáng nào từ bên ngoài, yên tĩnh, giống như tất cả đều rời đi, trong thoáng chốc vô số hình ảnh thảm án diệt môn tràn đầy tâm trí Trang Yến.

Đừng nói đã thật sự xảy ra chuyện gì.

Trang Yến nhấp môi, lấy điện thoại trong túi áo khoác, mở đèn pin, đầu tiên là soi xuống mặt đất, sàn nhà trắng loáng không có những vũng máu loang lổ như cậu tưởng tượng, cậu hơi thở phào, tiếp tục tiến về phía trước.

Có lẽ tầng một thật sự không có người nào, không khí xung quanh ngày càng lạnh lẽo, một tia sáng rót vào qua kẽ rèm cửa sổ, vương trên sàn cẩm thạch trắng tinh lạnh lẽo, giống như cây kim bạc sắc mảnh.

Cậu quay người bước về phía cầu thang lên tầng hai, chân phải vừa giẫm lên bậc thang, bỗng chú ý có thứ gì bên trái cầu thang, cậu chiếu di động lên, một khuôn mặt quen thuộc đột ngột lọt vào tầm mắt, Trang Yến sợ hết hồn, suýt thì đánh rớt điện thoại trong tay.

Nắm chắc di động, nhìn kỹ mới thấy là Tần quản gia, rốt cuộc trái tim treo cao của Trang Yến mới được đặt về chỗ cũ.

"Sao... sao chú lại ở đây?" Trang Yến hỏi xong, mới phát hiện sau lưng Tần quản gia còn có những người làm khác trong trang viên, bao gồm cả vệ sĩ Giáp Ất Bính.

Chẳng lẽ đây là một trò chơi gì đó?

Của duy nhất nhà họ Tần? Trang Yến cẩn thận suy đoán.

Tần quản gia cười ha ha bước ra, cùng những người khác vây Trang Yến vào giữa.

Sinh nhật vui vẻ! Mọi người đồng thanh hô lên với Trang Yến.

Trang Yến còn có chút ngẩn ra, chưa hiểu rõ tình hình trước mắt, giữa những tiếng chúc mừng hò reo, có người đẩy một chiếc xe đồ ăn ra từ phòng bếp, trên xe đặt một chiếc bánh gato, theo phong cách trẻ em, cắm hơn mười cây nến, ngọn nến chập chờn, ánh ra một vòng cầu ấm áp, chậm rãi tiếp nạp mọi người nơi đây.

Trang Yến không ngờ mình còn được nhận một bất ngờ vui vẻ như vậy, cậu lấy lại bình tĩnh, hỏi Tần quản gia:

"Sao chú biết sinh nhật cháu thế?"

Tần quản gia cười nói:

"Là tiên sinh chuẩn bị cho cháu đấy."

Trang Yến ngớ người, tỉ mỉ nhớ lại, Tần tiên sinh từng hỏi sinh nhật cậu trên đường đến bữa tiệc nhà họ Văn, lúc đấy cậu chỉ tiện miệng thì đáp mà thôi, không ngờ sẽ có ngày Tần tiên sinh thật sự nhớ sinh nhật cậu.

Tiên sinh đâu?

Trang Yến hỏi.

Trên tầng ấy.

Trang Yến ngẩng đầu theo bản năng, nhưng chỉ nhìn thấy một vùng bóng đêm mù mịt, ánh nến không thể chiếu sáng căn biệt thự lớn đến vậy, cậu có chút thất vọng, sau đó lại nghĩ ý Tần quản gia là ở trên tầng ba.

Tần quản gia hỏi Trang Yến:

"Tiên sinh chưa xuống à?"

Trang Yến lắc đầu, chắc là không xuống rồi, Tần tiên sinh không thể ẩn nấp trong bóng tối được, anh ấy không phải người như vậy.

Tần quản gia tỏ vẻ ngờ vực, tiên sinh chơi chiến thuật gì, mà bảo bọn họ tổ chức sinh nhật cho Trang Yến, xong bản thân lại chẳng ló dạng, rốt cuộc là ngúng nguẩy cái gì không biết.

Tần quản gia dùng từ rất hợp, Tần Nhược Thủy đang đứng ngoài phòng ngủ, thính giác của hắn vẫn luôn rất tốt, dù biệt thự cách âm tuyệt vời, hắn vẫn có thể nghe rõ ràng tiếng cười tiếng nói dưới tầng một, hắn đi về trước hai bước, một bàn tay đặt trên tay nắm cửa đối diện, do dự một hồi lại thu tay về, cúi đầu liếc đồng hồ, đã gần chín giờ.

Bây giờ nhân loại mới trở về!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!