Chương 3: (Vô Đề)

Nhưng không được bao lâu, Tần Nhược Thủy đã thấy nét mặt đối phương thoắt cái trở nên mất mát.

Thế này là làm sao?

Nếu như có thể, Tần Nhược Thủy rất muốn nghiên cứu tỉ mỉ một phen trong đầu nhân loại này đang viết lách cái gì.

Trang Yến cúi đầu, lòng dần gợi lên một bàn tính nho nhỏ, nếu hết thảy những gì trước mắt chỉ là mơ, vậy cậu muốn làm gì, còn ngại gì mà không thử.

Cậu ngẩng đầu lên một lần nữa, nhìn Tần Nhược Thủy, Tần Nhược Thủy bị cậu nhìn cho sinh lòng ngờ vực, hắn biết ngoại hình mình đẹp, khi ở đất liền luôn luôn có con người dùng đủ các loại ánh nhìn háo hức săm soi hắn, quan sát hắn.

Nhưng bất kể những con người ấy nghĩ gì trong đầu, Tần Nhược Thủy cũng không mấy vui vẻ vì bị họ chú ý.

Tuy nhiên ánh mắt người đối diện lại không làm hắn khó chịu, kỳ thực trong ánh mắt cậu ta không chỉ đơn thuần là ham thích như những người kia, mà còn xen lẫn chút gì đó khác, nhưng dù là gì thì vẫn cứ không khiến Tần Nhược Thủy cảm thấy không thoải mái.

Hắn nhớ ra mình đã gặp nhân loại này ở nơi nào.

Thời điểm thấy nhân loại này trong buổi yến hội ấy, ánh mắt cậu ta nhìn mình cũng chính là như vậy.

Đại khái cũng vì điểm này, Tần Nhược Thủy mới có thể đưa ra lựa chọn cứu giúp cậu ta.

Vì không biết con người này làm gì tiếp theo, Tần Nhược Thủy đành đứng tại chỗ, chờ cậu ta đáp lại.

Trang Yến đi từng bước về phía hắn, trong lồng ngực có tiếng trống nho nhỏ đánh lên, cậu còn chưa hôn ai bao giờ, lát nữa phải làm thế nào để trông mình không vụng về quá, nếu mình thể hiện không tốt lắm, để Tần tiên sinh khó chịu, có khi lần nằm mơ tiếp theo sẽ không thể gặp lại người ta.

Chân trời bỗng nhiên hiện ra hào quang hửng hồng, chiếu lên đôi má hai người bọn họ, ánh mắt xám tro của nhân loại lấp lánh ngôi sao, Tần Nhược Thủy ngờ vực nghiêng đầu nhìn một cái, cảnh tượng nơi này là do hắn nắm trong tay, tại sao đột nhiên biến thành màu sắc tâm thiếu nữ thế này.

Vì liên quan đến nhân loại trước mắt hay sao?

Tần Nhược Thủy lặng yên suy nghĩ, một lần nữa chuyển tầm mắt lên người nhân loại.

Trang Yến phấn khởi dừng bước trước mặt Tần tiên sinh, sau đó cậu phát hiện một vấn đề nho nhỏ, tại sao Tần tiên sinh trong mộng lại cao hơn mình một ít?

Thế này thì không hay lắm, không chỉ trông là lạ, mà còn không tiện làm chuyện nọ chuyện kia, lần kế tiếp nếu còn có thể mơ thấy Tần tiên sinh, nhất định phải giải quyết cho xong vấn đề này.

Tần Nhược Thủy đứng im như phỗng quan sát con người trước mặt, muốn biết rốt cuộc cậu ta muốn làm gì, mà áng mây cuối trời lại còn vì cậu ta mà đổi sắc vì cậu.

Mà một khắc sau đó hắn cũng biết nhân loại này đang nghĩ cái gì, chỉ thấy Trang Yến nhón chân, dán môi cậu lên đôi môi lành lạnh của Tần Nhược Thủy, để rồi lại như học sinh tiểu học phạm phải sai lầm, rụt phắt đầu về vị trí cũ.

Nhân loại vẫn đang ngẩng đầu nhìn mình, dường như đang chờ mình phản ứng. Mặt cậu ta đỏ ửng, đám mây trắng như tuyết dưới chân cũng dần dần bị tô thành màu hồng, thấy mình không hành động, nhân loại chưa thỏa mãn giơ tay sờ môi một cái, cặp mắt càng ngày càng sáng, như là trẻ con trộm được kẹo, hơn nữa còn đang mưu đồ giành thêm viên nữa.

Tần Nhược Thủy hơi ngẩn ra, nhân loại này cũng quá là chủ động rồi thì phải.

Không hay rồi, giờ tìm phối ngẫu của mình hôm nay đến rồi, hình như là bị đến trước thời hạn.

Cậu đây là đồng ý? Tần Nhược Thủy khàn giọng hỏi, giọng nói của hắn trầm hơn ban nãy một ít.

Trang Yến gật gật đầu, bánh nướng ngon thế này ai không đồng ý, cậu thò tay muốn ôm Tần tiên sinh, muốn thể hiện mặc dù mình hơi lùn hơn hắn, nhưng những phương diện khác tuyệt đối sẽ không để hắn phải thất vọng, kết quả một khắc sau Tần tiên sinh lại đột nhiên biến mất ngay trước mắt cậu.

Trong tay cậu chỉ còn lại một vốc không khí, Trang Yến nhìn phải nhìn trái, còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bản thân đã mất đi ý thức.

Tần Nhược Thủy đứng bên giường ngọc, mắt nhìn nhân loại vẫn đang say ngủ, mặc dù vừa rồi trong mộng vừa rồi giờ tìm phối ngẫu của hắn đến sớm, nhưng thân thể nhân loại vẫn còn bị thương, hắn chưa mất trí đến độ trực tiếp ra tay với người ta kiểu đấy.

Hắn nhấc tay, phất qua phía trên cơ thể nhân loại một cái, rắc lên một ánh sáng mờ trắng.

Nhìn trình độ y học của loài người hiện nay, vết thương trên người Trang Yến cơ bản là không có biện pháp điều trị hoàn toàn, nhưng đối với Tần Nhược Thủy lại chỉ là một ít đồ nhắm mà thôi.

Rất nhanh sau đó, vết thương và vết máu bầm trên cơ thể Trang Yến đã biến mất toàn bộ y như kỳ tích, thậm chí còn loáng thoáng nghe được tiếng xương cốt phát triển bên trong cơ thể cậu.

Nhân loại đau đớn nhăn chặt chân mày, phát ra mấy tiếng hừ hừ nhỏ bé, Tần Nhược Thủy chậc một tiếng, chọc chọc lên trán nhân loại một chút, ấn đường nhíu chặt của nhân loại từ từ thả lỏng, hơi thở cũng ổn định dần lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!