Trang Yến: ...
Tần tiên sinh có thời gian nghe, nhưng Trang Yến cũng không biết bắt đầu kể từ đâu, từ ngày cậu bị lừa đến nhà họ Văn, hay từ khi cậu biết thật ra mình không có máu mủ với nhà họ.
Trông bộ dạng đắn đo của Trang Yến, Tần Nhược Thủy liền biết nhân loại này không thành tâm, vẫn giữ bí mật nhỏ với mình.
Hắn vô cớ cảm thấy lòng hắn không vui, xụ mặt:
"Được rồi, khỏi cần nói", đoạn xoay người vào trong thang máy.
Trang Yến cảm thấy mình đê tiện hãi hùng, lúc Tần Nhược Thủy hỏi thì cậu không muốn mở miệng, bây giờ hắn không cần nữa, cậu lại muốn bày tỏ ấm ức trong lòng.
Nhưng Tần Nhược Thủy đã đi xa, cửa thang máy khép lại, hắn biến mất trong tầm mắt cậu.
Trang Yến có chút lo lắng, có phải Tần tiên sinh mất hứng không, cậu quay đầu nhìn Tần quản gia bên người, nụ cười trên mặt Tần quản gia không nhích phân nào, không hề lo tình trạng lúc này của Tần Nhược Thủy.
Nhìn bộ dạng tất cả đều nằm trong dự tính của Tần quản gia, Trang Yến cũng vô cớ được tiếp thêm chút sức mạnh.
"Chú lên xem tiên sinh chút."
Tần quản gia vừa nói vừa lên tầng.
Có vẻ tấn kịch hôm nay đến đây là kết thúc, Trang Yến đỡ trán, bắt đầu thử nhớ lại xem có phải đợt này mình trúng sao thủy nghịch hành hay không, để mà chó điên Văn La Thần không đi cắn người khác lại cứ đi cắn mình, đợi lúc kết thúc giải đấu phải xem ngày hoàng đạo còn đến chùa xá lạy mấy cái.
Đúng rồi, chờ chung kết kết thúc còn phải giải quyết Triệu Vĩ, sau Triệu Vĩ là Ngô Liên Thủy, đi từng bước một, nóng lòng cái là xôi hỏng bỏng không ngay.
Trang Yến thở dài thườn thượt, đến vườn hoa giải sầu đôi chút, vừa bước chưa được hai bước, đã bị vệ sĩ Giáp Ất Bính và con mèo cam nhỏ, bốn sinh vật sánh vai chặn đường.
Sau khi xem video thi đấu gần đây của Trang Yến, rốt cuộc vệ sĩ Giáp cũng nhớ ra tại sao anh ta lại thấy Trang Yến quen quen.
Tuy nhiên bọn họ vẫn rất thích Trang Yến, so với những cao thủ gì mà dưới con mắt không được vương một bụi trần, bọn họ vẫn thích thể loại biết tương tác như Trang Yến, không có cảm giác xa cách, cũng không hề ta đây là nhà vô địch.
Quan trọng hơn hết, trận đấu cuối cùng của Trang Yến năm xưa, tình cờ đúng dịp vệ sĩ Giáp bị bệnh nằm viện không có tiền mua vé cược, thế nên anh ta chỉ từng kiếm được tiền nhờ Trang Yến, chứ chưa từng lỗ vốn vì cậu.
Ba anh chàng vệ sĩ Giáp Ất Bính tụ tập một chỗ là vì hóng hớt, bây giờ đến tìm Trang Yến dĩ nhiên cũng là vì hóng hớt, tiến đến trước mặt Trang Yến, hỏi cậu:
"Có chuyện gì thế? Nhà họ Văn tìm chú làm chi?"
Nhìn mấy cặp mắt sáng quắc trước mặt, Trang Yến nhấp môi, kể hết đầu đuôi câu chuyện một lần cho bọn họ. Sau khi nghe xong, vệ sĩ Giáp Ất Bính yên lặng hồi lâu, thay phiên lên tiếng phát biểu quan điểm cá nhân.
Vệ sĩ Giáp:
"Tên Văn La Thần kia có vấn đề về thần kinh à?"
Vệ sĩ Ất:
"Bà Văn có vẻ cũng không được thông minh cho lắm."
Vệ sĩ Bính:
"Tiên sinh làm tốt lắm."
...
Trang Yến không khỏi lại nghĩ đến Tần Nhược Thủy, mình do dự lâu như vậy, chắc chắn Tần tiên sinh cho rằng mình không muốn kể, thế nên hẳn là sau đó đã giận mình rồi.
Kỳ thực khoản giao dịch với nhà họ Văn đó, ngoài việc chứng tỏ Trang Yến hơi ngu ra thì cũng không có gì để nói lắm, dù sao bên không biết xấu hổ cũng chẳng phải là cậu.
Nếu lần tiếp theo có cơ hội, cậu sẽ kể ngọn nguồn gốc rễ chuyện này với Tần tiên sinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!