Trải theo từng nhịp chuông ngân, tiếng reo hò trong sân vận động vang dội đất trời, tụ thành một mảng biển khơi cuồn cuộn sóng trào, dường như muốn đội tung đỉnh nóc.
Dĩ nhiên trong đó cũng có kẻ thừa nước đục thả câu hô tên Trang Yến, song cũng thưa thưa thớt thớt, không hề tạo ra thành tựu, hơn nữa một khi bị đồng chí ngồi bên phát hiện ra, sẽ lập tức tắt ngóm.
Lại còn khoát khoát tay, cười khan hai tiếng, có chút ngượng ngùng mà nói:
"Cái này là thói quen từ ngày xưa ấy mà."
"Trần Học Chân! Trần Học Chân! Trần Học Chân!"
Tiếng hô của người hâm mộ dần dần thống nhất, đây là thời khắc huy hoàng nhất của Trần Học Chân từ trước đến nay, những ánh đèn đủ màu lần lượt lướt qua mặt cậu ta.
Nhưng cậu ta không hề bị sự nhiệt tình của người hâm mộ làm mờ con mắt, người hâm mộ là một đám cóc khô, lần trước bọn họ cũng đối xử với Trương Đắc Thỉ như vậy, sau khi Trương Đắc Thỉ rơi rụng lập tức không thèm hỏi han lấy một lời, những tiêu đề khen ngợi tán dương Trương Đắc Thỉ trên diễn đàn cũng biến mất không thấy tăm tích chỉ trong vẻn vẹn một đêm, ngay cả làm bộ làm tịch bọn họ cũng lười làm.
Đối với người hâm mộ, sự ủng hộ dành cho bất kỳ tay đấm nào đối đầu với Trang Yến đều chỉ là tạm bợ, mà chửi mắng Trang Yến mới là vĩnh viễn.
Trừ khi có kẻ có thể đánh bại Trang Yến trên sân đấu.
Trần Học Chân cơ bản đã không còn lòng tin với việc đánh bại Trang Yến, cậu ta đối mặt với Trang Yến, chỉ thấy áp lực tăng lên bội phần, ban nãy dưới đài cậu ta buông lời huênh hoang sẽ không nương tay với Trang Yến, nhưng giờ cậu ta mới cảm thấy lẽ ra nên bảo Trang Yến hạ thủ lưu tình với mình.
Chỉ có điều Trang Yến vừa nói, trên võ đài không có bốn chữ này.
Khí thế tản mác trên người Trang Yến là thứ mà cậu ta chưa từng gặp gỡ, ánh mắt anh ta sắc bén, nhìn mình chăm chú, giống như một con hổ dữ đói khát lâu ngày lần mò xuống núi, mà mình chính là chú dê nhỏ sắp trở thành miếng mồi ngon trong miệng cọp.
Bỗng nhiên Trần Học Chân hiểu được tại sao ngày đó Trương Đắc Thỉ thất thủ nhanh như vậy.
Cậu ta cố gắng chuyển nỗi sợ thành động lực, một cú thọt thẳng vung lên mặt Trang Yến.
Trang Yến hơi nhích sang trái, nhanh chóng ra đòn trong khoảnh khắc nắm đấm của Trần Học Chân rơi vào khoảng không, đánh trúng quai hàm bên phải cậu ta, sau đấy rê bước trở lại trực diện với Trần Học Chân, tiếp tục công kích, động tác của cậu linh hoạt và khó lường.
Huấn luyện viên của Trần Học Chân từng nói vết thương trên hông Trang Yến không thể hoàn toàn khôi phục, lần trước trên sàn đấu khả năng cao là liều mạng duy trì, không phải anh ta cố ý đánh bại Trương Đắc Thỉ trong mười sáu giây, mà là anh ta nhất định phải đánh bại đối thủ trong khoảng thời gian đó, thời gian trận đấu càng kéo dài càng bất lợi với Trang Yến, thế nên Trần Học Chân phải cố hết sức câu giờ.
Chỉ cần cậu ta có thể đánh bại Trang Yến trên võ đài, là có thể một trận vang danh, trở thành ngôi sao mới trong giới quyền anh.
Đây quả là một tương lai đầy cám dỗ, nhưng Trần Học Chân phát hiện ra mình không đành lòng làm điều ấy, đúng là đã từng có vô vàn đêm tối cậu ta hận Trang Yến đến nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy anh ta đã dùng sức mạnh tư bản xấu xa đánh tan lòng nhiệt tâm cuối cùng của một cậu niên thiếu dành cho thế gian này.
Nhưng hiện giờ, cậu ta tận mắt nhìn thấy Trang Yến, lại muốn để Trang Yến tiến xa hơn, muốn Trang Yến lấy lại quang vinh thuộc về anh ta một lần nữa.
Cậu ta không tuân theo lời dặn dò trước khi bước lên võ đài của huấn luyện viên, áp dụng chiến thuật đánh du kích, mà trực tiếp đối đầu chính diện với Trang Yến, cậu ta thử tung đòn thêm một lần nữa, có kinh nghiệm lần trước, sau khi đấm hụt cậu ta liền lập tức lùi về sau.
Trang Yến trên sàn đấu hoàn toàn không trăn trở nhiều như Trần Học Chân, tâm trí cậu chỉ còn dư lại một ý niệm độc nhất, cậu phải thắng, cậu nhất định phải thắng.
Cậu ghét cái loại nhử đòn của Trần Học Chân bây giờ, Trang Yến áp sát, một cú đấm tung ra phá tan thế trận của Trần Học Chân.
Nền tảng của Trần Học Chân cũng xem như vững vàng, chỉ có điều khi đối mặt với Trang Yến, nền tảng cơ bản là không đủ, mặc dù cậu ta ý thức được sơ hở của mình mà lập tức sửa sai, nhưng phòng ngự của cậu ta vẫn bị Trang Yến phá vỡ, trận mưa của những cú thọc nện lên đầu lên mặt Trần Học Chân, cậu ta giơ tay đỡ đòn, lại chỉ như châu chấu đá xe, không hề có tác dụng.
Nắm đấm của Trang Yến vừa mạnh vừa nhanh, đầu óc Trần Học Chân trống rỗng, quên sạch tất cả những kinh nghiệm và phương pháp đúc kết ra được từ ngày thường, cậu ta giống như một con thú non yếu ớt và không người giúp đỡ, hứng chịu cơn thịnh nộ đến từ khủng long bạo chúa.
Sức mạnh của Trang Yến, giống như còn đáng gờm hơn ngày xưa.
Người hâm mộ dưới võ đài reo hò ầm ĩ, người nào người nấy kích động vùng vẫy tay chân, sắc mặt đỏ bừng, hoàn toàn quên tiệt bọn họ đứng ở bên nào chiến tuyến.
Đã bảo đám fan này toàn là đồ cóc tía mà!
Trần Học Chăn ăn một cú lên quai hàm, thịt máu xương cốt dường như cũng run rẩy, cậu ta nặng nề đổ vật, miếng bảo hộ hàm suýt nữa văng ra.
Cậu ta cảm giác hết thảy những gì nào là không nỡ, nào là không đành lòng trước đó đều là dư thừa vô dụng, dáng vẻ bây giờ của Trang Yến trông không hề gắng gượng chút nào.
Tuy nhiên anh ta trông thật sự rạng rỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!