Mười sáu giây!
Chỉ dùng mười sáu giây!
Người hâm mộ nhìn đồng hồ đếm giờ treo sừng sững bên trên mà hít một hơi khí lạnh.
Mặc dù Trương Đắc Thỉ chỉ là một tuyển thủ nghiệp dư, nhưng cũng không thể bị Trang Yến đánh gục trong thời gian ngắn như vậy được, hơn nữa xem chừng anh ta còn bị thương không nhẹ.
Rất nhiều người hâm mộ đều làm cùng một động tác giơ tay dụi mắt, trên đồng hồ hiển thị mười sáu giây, không sai một số.
Khi bọn họ nhìn sang Trang Yến lần nữa, trong thoáng chốc đã cảm thấy sau lưng cậu có ánh sáng vạn trượng, bọn họ nhớ đến ngày đầu tiên Trang Yến bước lên võ đài, nhớ đến lần đầu tiên cậu đoạt được thắng lợi, hình như cũng từng rạng ngời như thế.
Cậu ta trở lại rồi, thật sự trở lại.
Lần đầu tiên bọn họ thật sự ý thức được điều này.
Tần Nhược Thủy nhìn Trang Yến trên võ đài, chẳng rõ vì sao mà trái tim đập mạnh, hắn giơ tay đè lên lồng ngực, vỗ về trái tim rung động không ngoan.
Tần quản gia nhận ra sự khác thường của hắn, vội vàng hỏi:
"Tiên sinh không thoải mái sao?"
Không sao.
Trọng tài bước đến, dừng lại bên cạnh Trương Đắc Thỉ, cúi người bắt đầu đếm ngược.
Mười, chín, tám,...
Trương Đắc Thỉ mở mắt, khuôn mặt phóng đại của trọng tài đập vào tầm mắt, đau đớn khiến ngũ quan của anh ta nhúc vào một chỗ, mất một lát mới hiểu được tình huống hiện giờ.
Khả năng hành động của anh ta chưa hoàn toàn biến mất, nhưng cho dù bây giờ đứng dậy, cũng cùng lắm là bị Trang Yến đơn phương tấn công thêm một đợt nữa, mà xương sườn anh ta đang tê đau dữ dội, quả thực không muốn thương càng thêm thương.
Theo tiếng đếm ngược của trọng tài, bên dưới khán đài có âm thanh khích lệ của người hâm mộ, âm thanh ấy dời núi lấp bể khí thế bừng bừng, giống như sấm mùa xuân đùng đoàng từng trận trong tiết kinh trập, mênh mông vũ bão, dù là một kẻ sắp chết, nghe được âm thanh này, cũng không khỏi lấy lại vài phần động lực sống tiếp.
Nhưng Trương Đắc Thỉ không hề nhúc nhích, vui vẻ là của họ, đau đớn mới là mình.
Là một người đàn ông chín chắn, trước hết phải học cách bảo vệ tốt chính mình, một lòng chí khí anh hùng muốn đánh bại Trang Yến vừa rồi đã biến mất không còn tăm tích, cứ để anh ta nằm yên lặng ở đây đi.
Như vậy là tốt lắm rồi, thật sự.
Trương Đắc Thỉ hơi nheo mắt lại, tầm nhìn vượt qua trọng tài đang đếm ngược, nhìn đến Trang Yến phía sau trọng tài, Trang Yến bình ổn đứng yên, tựa như không hề cảm thấy quá độ vui sướng vì thắng lợi của mình.
Thật tốt, người thanh niên ấy đã trở về.
Trên khuôn mặt anh ta không kiềm chế được một loại cảm xúc mang tên vui mừng thanh thản, năm xưa anh ta bước trên con đường đấm bốc chính là bởi thấy được trận đấu của Trang Yến, cũng vì Trang Yến bán độ mà thất vọng vạn phần, vạn phần tức giận.
Trước khi lên võ đài anh ta còn nghĩ nếu có thể đánh bại Trang Yến, mình nhất định phải giáo dục người trẻ tuổi này thật tốt, đánh hắc quyền vĩnh viễn không thể trở thành một người đàn ông chân chính, một tay đấm bốc thành công.
Nhưng mà anh ta thất bại, anh ta bị Trang Yến hạ gục một cách dễ dàng, nhìn đối phương vinh hiển khoác áo rồng, nhìn cậu ta tương lai dệt gấm.
Thế nhưng so với việc nhìn cậu ta bị một gã tân thủ đánh văng cả miếng bảo hộ hàm, ngã từ trên đài xuống, thảm hại vô cùng, thì thế này vẫn tốt hơn một chút.
Trương Đắc Thỉ hít một hơi thật sâu, có thể được thua dưới nắm đấm mạnh mẽ của Trang Yến, cũng không phải một chuyện tồi.
Tuy bại mà vinh!
Chẳng hay đến lúc biết được mình bại chỉ trong vẻn vẹn mười sáu giây, Trương Đắc Thỉ còn có thể cảm thấy như vậy hay không.
... Ba, hai, một!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!