Chương 21: (Vô Đề)

Khoảng thời gian này Trang Yến chuyên tâm huấn luyện, hoàn toàn không để ý chuyện diễn đàn và Triệu Vĩ, Chu Phi tìm giúp cậu hai người tập kèm, tính thêm cả Bao Tử, ba người thay phiên nhau luyện tập thực chiến với cậu.

Giải đấu bắt đầu ngày mười một tháng tư, cách hôm nay chưa tới mười ngày nữa, trước ngày đấu giải Trang Yến còn cần đi kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần.

Tần Nhược Thủy dùng xong bữa sáng, bước xuống từ tầng ba, dưới sự thúc giục không ngừng của tay chân hắn đã bất giác tản bộ đến phía ngoài phòng thể thao từ lúc nào không biết, nhưng hôm nay trong phòng thể thao lại không có tiếng tập luyện inh tai như mọi ngày.

Tần Nhược Thủy chững lại một hồi ngoài hành lang, rốt cuộc cũng đến trước cửa, đẩy cánh cửa ra, phòng thể thao trống rỗng, ánh mặt trời chiếu rọi căn phòng, chỉ là Trang Yến không có ở nơi đây.

Cậu ta đi đâu vậy?

Trong phòng khách, Tần quản gia đang nhắc nhở người làm phủi bụi trên rèm cửa sổ, Tần Nhược Thủy đi qua, bụi bặm rơi xuống làm cho hắn khó lòng chịu đựng, chân mày hắn cuộn chặt, mở miệng hỏi: Trang Yến đâu?

Lúc này Tần quản gia mới để ý hắn đến đây, vô vàn hạt bụi đang phiêu đãng dưới ánh mặt trời, Tần quản gia vội vàng đẩy Tần Nhược Thủy ra ngoài, trả lời hắn:

"Hôm nay cậu ấy phải đến trung tâm thể dục thể thao khám sức khỏe, chiều mới về được, tiên sinh tìm cậu ấy có chuyện gì à?"

Tần Nhược Thủy ừm một tiếng, giọng nói không nghe rõ giận hay vui, vệ sĩ Giáp Ất Bính đang tuần tra bên ngoài thấy hắn đi ra vội vàng dời mắt sang chỗ khác, rất sợ không giữ được việc làm.

Tần quản gia đẩy Tần Nhược Thủy dọc theo con đường rải đá đi thẳng về phía trước, có cơn mưa nhỏ rải xuống đêm qua, cây cối hai bên đường được mưa xuân tưới ướt, mơn mởn xanh non tràn đầy nhựa sống, Tần Nhược Thủy không nói gì, lúc Tần quản gia đẩy hắn qua chỗ rẽ, hắn bỗng đột ngột mở miệng:

"Dạo này nhà có chuột."

Có chuột?

Làm sao có thể? Mỗi ngày ông đều phái người quét dọn trang viên kỹ lưỡng, bản thân cũng đi kiểm tra mọi lúc mọi nơi, dù có chuột cũng không có khả năng chạy đến trước mặt Tần tiên sinh.

Nhưng quản gia thông minh thì không thể phản bác chủ nhân, Tần quản gia giữ vững nụ cười, hí hí đôi mắt hỏi Tần Nhược Thủy:

"Có nên dùng bẫy chuột và thuốc diệt chuột không?"

Tần Nhược Thủy cau mày một cái, rất không hài lòng với biện pháp của Tần quản gia, hắn nói:

"Mua con mèo là được."

Tần quản gia bừng tỉnh, hóa ra là tiên sinh muốn nuôi mèo.

"Tiên sinh muốn nuôi loại nào?" Tần Nhược Thủy ưa sạch, hẳn là mèo không lông sẽ thích hợp với cậu ấy.

Tần Nhược Thủy cúi đầu, dường như đang cẩn thận cân nhắc chuyện này, hồi lâu sau hắn ngẩng đầu nói với Tần quản gia:

"Con mèo kia nhà ông cũng không tệ."

Tần quản gia: ...

Vòng vo nửa ngày hóa ra là ưng mắt con mèo nhà mình.

Nói mới nhớ thực ra ban đầu con mèo này là nhặt được trong trang viên, chính Tần tiên sinh chê nó quá ồn, Tần quản gia mới đem nó về nhà, sao tự dưng lại nhìn trúng nó rồi không biết?

Tần quản gia cực kỳ lương thiện mà nói:

"Ngày mai tôi sẽ mang nó đến."

Tần Nhược Thủy hài lòng rồi, dễ chịu rồi, tự dưng cảm giác ánh mặt trời hôm nay cũng không chói chang như hôm qua nữa.

Trang Yến cầm phiếu kiểm tra sức khỏe, mang đến quầy tiếp đón của liên đoàn quyền anh, sau đó chụp một bức ảnh, chuẩn bị cho những hoạt động kế tiếp, tuyên truyền, và sử dụng lúc ghi bảng.

Người của trung tâm chụp hình cho Trang Yến xong, dán mắt lên người cậu một thời gian rất dài, nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, rồi lại nhìn chân dưới mặt đất.

Có bóng, hẳn là người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!