Chương 2: (Vô Đề)

Trong thoáng chớp mắt, Trang Yến cảm giác nước biển bốn phía phút chốc tan đi, cậu vùng vẫy thoát khỏi địa ngục đau khổ, gió nhẹ lướt qua môi lưỡi cậu, mặt trời đã rạng, xuyên qua lớp mây đen đặc dày, xua tan hết thảy khói mù xám xịt trên thế gian.

Cậu sẽ có một sinh mệnh mới.

Nhưng trước khi giành được sinh mệnh mới, Trang Yến đã mất đi tất cả ý thức.

Trong biển rộng vô tận vô biên, Tần Nhược Thủy kéo con người trọng thương xuống cung điện dưới đáy biển, đuôi cá to lớn màu bạc rẽ nước, vọc ra những gợn sóng lăn tăn bạc màu, vô số sinh vật dưới đáy biển ẩn nấp trong bóng tối, lặng lẽ nhìn chủ nhân vùng biển chằm chằm, mặc dù hắn đã đi qua rất xa, nhưng những sinh vật này vẫn không dám tùy tiện di chuyển.

Bình thường, đại khái Tần Nhược Thủy sẽ không cứu nhân loại này, chẳng qua là hiện giờ bản thân hắn đang trong thời kỳ tìm phối ngẫu, rất nhiều lúc không hoàn toàn kiểm soát được hành động của mình, tâm trạng của hắn bị kỳ tìm phối ngẫu làm ảnh hưởng, thành ra nhu cầu gì đó tăng lên vô số lần so với thường ngày.

Vả lại khi hắn nhìn thấy nhân loại này, cảm giác có hơi quen mắt, dường như đã từng gặp ở đâu, mặc dù trên mặt người này bầm bầm tím tím, nhưng ngoại hình cậu ta không thay đổi quá nhiều, Tần Nhược Thủy xưa nay luôn bắt bẻ diện mạo loài người, lúc này lại thấy bề ngoài con người này cũng xem như không tệ.

Hắn nên kéo nhân loại này về cung điện của mình, giúp đỡ hắn vượt qua kỳ tìm phối ngẫu dài đằng đẵng.

Suy nghĩ này lập tức nhảy vào đầu Tần Nhược Thủy.

Thế là tay nhanh hơn não, chờ đến khi hắn phản ứng lại, nhân loại đã nằm trong lồng ngực hắn, đã thế hắn lại còn hô hấp nhân tạo cho cậu ta.

Nơi này cách bờ biển quá xa, chưa kể vết thương trên người nhân loại quá nặng, dù bây giờ đưa cậu ta lên bờ, thì dựa vào trình độ y học của loài người cùng lắm là cho cậu ta làm người thực vật, Tần Nhược Thủy do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định dẫn cậu ta về cung điện của mình.

Trong đáy biển đen kịt lạnh như băng, xoẹt qua một tia chớp bạc lượn dọc lượn xuôi, san hô và cỏ biển tự động xếp hàng, nhường ra một lối đi rộng rãi, dây leo xanh thẫm cố thủ trên đá bắc thành một chiếc cầu treo hẹp, vươn dài xuống tận vực thẳm vô cùng, Tần Nhược Thủy tiếp tục dọc theo dây leo mà lặn xuống.

Phía trước có rất nhiều lối rẽ, cũng có rất nhiều đá tảng vắt ngang con đường, giống như binh lính trấn thủ nơi này vậy, Tần Nhược Thủy quen đuôi hay đường kéo nhân loại qua lại nhanh chóng, đột nhiên, con người trong tay hắn trở nên vô cùng nặng nề, hắn dùng sức kéo cánh tay nhân loại, nhưng mà nhân loại vẫn không nhúc nhích, Tần Nhược Thủy chỉ đành ngừng đuôi, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy nhân loại cao lớn đang bị mắc trong đống đá, tiến lùi không được, khuôn mặt phồng phồng, trông như cá nóc, nhìn qua quả thực là có chút đáng thương.

Hắn chậc một tiếng, bơi trở về, quẫy cái đuôi màu bạc một cái, gạt ra một chuỗi bong bóng trong suốt, tảng đá bên phải uỳnh oàng văng tung tóe, đá vụn li ti theo dòng nước va lên trán nhân loại, nhân loại đã không còn ý thức đau đớn phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ bé.

Hầy.

Tần Nhược Thủy lắc đầu một cái, một lần nữa dựng nhân loại phiền toái này dậy, tay trái rảnh rỗi của hắn khẽ giơ lên, kéo theo một chuỗi bong bóng nước nhỏ bé, lúc này những tảng đá khổng lồ như có sinh mệnh, rối rít lùi qua hai bên, mau chóng nhường ra một lối đi thoải mái suôn sẻ trước mặt hắn.

Hắn tiếp tục kéo người về phía trước, sau khi xuyên qua bãi đá ngầm, Tần Nhược Thủy quay đầu nhìn lại, đá lớn ríu rít xê dịch trở về vị trí ban đầu.

Phía trước cách đó không xa là một rặng san hô đỏ rực, phát ra ánh huỳnh quang nhè nhẹ giữa mảng màu đen nhánh, tựa như một nguồn lửa thiêu đốt, đàn cá nhỏ màu vàng đang lượn lờ trong rặng san hô, trong khoảnh khắc nhìn thấy Tần Nhược Thủy trở về, bầy cá nhỏ tức tốc kinh hoàng trốn vào lỗ rỗng hoặc trong san hô hoặc trong nham thạch.

Tần Nhược Thủy dẫn người lướt phía trên rặng san hô, một đường trở về ban nãy va phải va trái, nhân loại xui xẻo đã thương tích đầy mình nay lại càng đầy mình thương tích, tuy nhiên có hơi thở hắn vừa truyền cho lúc trước, nhân loại này tạm thời còn chưa chết được.

Xuyên qua rặng san hô, cuối cùng Tần Nhược Thủy cũng ngừng lại, trước mắt là một tòa cung điện pha lê lộng lẫy, lấp lánh rực rỡ giữa bóng đêm, cổng chính cung điện mở ra hai bên, nghênh đón chủ nhân của nó.

Tần Nhược Thủy kéo nhân loại trọng thương vào trong cung điện, cổng cung điện đóng lại trong tích tắc Tần Nhược Thủy quẫy đuôi đi qua, chìm vào tĩnh lặng.

Trong cung điện không có thiết bị chiếu sáng, nhưng đối với Tần Nhược Thủy ban ngày hay ban đêm chẳng mấy khác nhau, hắn lôi nhân loại né tránh vàng bạc châu báu ngổn ngang trên mặt đất, chậm rãi tiến về phía trước.

Ngai vàng nằm sừng sững trên thềm đá cao tít, ở đó chất đống hằng hà sa số y phục và quyền trượng nạm vô vàn đá quý, nhìn ra được đã rất lâu không có người ghé qua.

Tài sản kếch xù dồn đống một bên, vải sợi vàng, kiếm Can Tương, ngọc Trư Long, bảo vật trân quý vân vân mây mây bị xả bừa bãi tứ tung trên sàn đất, ngọc trai khổng lồ trong xó đã ảm đạm phai mất hào quang.

Tần Nhược Thủy ôm nhân loại, bơi dọc theo thềm đá đến trước ngai vàng, hắn gạt quần áo với quyền trượng qua một bên, đặt nhân loại lên trên.

Nhân loại ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo trên ngai vàng, mềm rũ như mất xương, quần áo trên thân rách rưới, lại còn dính bẩn tím tím nâu nâu, Tần Nhược Thủy có chút ghét bỏ cau mày, thế rồi nhấc tay, lột hết vải vóc trên người nhân loại.

Nhìn nhân loại khỏa thân trước mắt, Tần Nhược Thủy đang rơi vào thời kỳ tìm phối ngẫu không chút xao động, cơ bản là thương tích trên người nhân loại thật sự quá nhiều, gần như không tìm được một miếng da nào lành lặn.

Hắn nhặt một bộ quần áo dưới đất đắp lên thân nhân loại, sau đó mở cửa ẩn một bên, đang định bước vào, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng ùm.

Tần Nhược Thủy quay đầu lại, chỉ thấy nhân loại trên ngai vàng đã té nhào xuống đất, tiếng động lớn như vậy mà vẫn chẳng làm cậu ta tỉnh lại.

Thật là một con người phiền toái, Tần Nhược Thủy đành phải lội qua, đỡ nhân loại dưới đất lên, vết thương sau lưng nhân loại rướm máu, quệt ra tay hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!