Nhà họ Tần rất nhanh đã lấy được nguồn thuốc ông Trang cần, trao nó cho Trang Yến, ông Trang uống thuốc xong cần ở bệnh viện quan sát thêm mấy ngày, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì là có thể làm phẫu thuật.
Theo yêu cầu của Tần quản gia, Trang Yến ở lại nhà họ Tần, cậu trấn an ông nội rồi bắt đầu bắt tay vào dọn nhà. Đồ cần mang theo cũng không nhiều, ngoại trừ mấy loại trang phục thường xuyên sử dụng, chỉ còn lại chiếc găng tay quyền anh theo cậu rất nhiều năm.
Găng tay đã cũ nát, dù cậu thường xuyên lau chùi, cũng khó che lại dấu vết tháng năm.
Tần Nhược Thủy ngồi xe lăn, xuyên qua lớp cửa kính sát đất nhìn những người thợ làm vườn đang bận bịu trên sân cỏ, vòi tưới phun ra những mảng hơi nước lớn, gió mát phảng phất, giọt nước trên lá cây rung rinh, Trang Yến xách hành lý chậm rãi bước tới.
Sau này cậu ta sẽ ở lại đây lâu dài.
Tần quản gia đi đến từ đằng sau, hỏi: "Tiên sinh vẫn còn lo lắng sao?"
Tần Nhược Thủy dời mắt: "So với những người trước kia, cậu ta có gì khác biệt à?"
Tần quản gia cười bí hiểm, cũng không trả lời câu hỏi của Tần Nhược Thủy: "Nếu tiên sinh không yên lòng, chúng ta có thể làm một thử nghiệm."
Tần Nhược Thủy xem thường, hắn nhếch khóe miệng, mang ba phần chế giễu, con ngươi xanh thẫm rỉ ra chút suy tư không rõ: "Có ích không?"
Những người trước kia tìm đến cũng đã trải qua trăm ngàn lần tuyển chọn, tầng tầng lớp lớp sát hạch kiểm tra, nhưng cuối cùng vẫn cứ sinh ra những loại tâm tư không nên có đối với Tần Nhược Thủy.
Thời điểm bị đuổi khỏi trang viên còn gào thét kiếm cớ chính Tần Nhược Thủy câu dẫn bọn họ, Tần Nhược Thủy đã nói mình không cần bảo vệ, nhưng quản gia vẫn cứ không yên lòng.
Bóng lưng Trang Yến hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Tần Nhược Thủy, Tần Nhược Thủy cau mày: "Cậu ta ở phòng nào?"
"Phòng thứ hai khu đông tầng một."
Giống những người trước đấy.
Sau khi nhận được câu trả lời, Tần Nhược Thủy không nói gì thêm nữa.
Ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn xe lăn, âm thanh có nhịp có điệu vang vọng khắp căn phòng.....
Triệu Vĩ được mời đến tòa soạn, cậu ta nhớ kỹ lời căn dặn của Ngô Liên Thủy trong điện thoại, để có thể trả hết nợ nần bài bạc càng sớm càng tốt, cậu ta phải bôi nhọ Trang Yến.
Cậu ta không hề có chút áp lực nào đối với lần này, chuyện quá đáng hơn cậu ta cũng từng làm rồi, lần đầu tiên thì còn cắn rứt lương tâm, chứ số lần càng gia tăng, cậu ta càng muốn gì được nấy, gánh nặng trong lòng cũng theo đó chẳng còn.
Phóng viên nữ ngồi đối diện với cậu ta, sau khi để Triệu Vĩ giới thiệu bản thân ngắn gọn, bèn hỏi cậu ta: "Chuyện năm xưa Trang Yến bán độ anh có biết không ạ?"
"Tôi biết," Triệu Vĩ làm bộ thở dài, "Ban đầu tôi còn khuyên anh ấy, anh ấy nhất quyết không nghe, tôi cũng không còn cách nào."
Phóng viên nữ không hiểu biết nhiều về Trang Yến, chỉ đọc lướt qua chuyện cũ của Trang Yến một giờ trước khi bắt đầu phỏng vấn, so với thành tựu trên võ đài, cô thấy hứng thú với đời sống cá nhân của Trang Yến nhiều hơn, cô hơi nghiêng người về phía trước đôi chút, hỏi Triệu Vĩ: "Khi đấy anh ấy thiếu tiền ạ?"
Triệu Vĩ nhớ lại lời dặn của Ngô Liên Thủy: "Ầy, chuyện này nói sao đây nhỉ? Những thứ như tiền nào có ai chê nhiều?"
"Nói cách khác khi đấy anh ấy không hề thiếu tiền," phóng viên tò mò hỏi, "Vậy anh ấy muốn nhiều tiền như vậy làm gì?"
Triệu Vĩ thở dài, lắc đầu một cái, trên mặt viết đầy tiếc nuối: "Còn có thể làm gì? Cái gì ngốn tiền nhiều nhất, chẳng phải chính là mấy thứ kia à?"
Mặc dù Triệu Vĩ không nói toẹt ra, nhưng phóng viên đã hiểu hàm ý trong lời cậu ta, rất nhiều tay đấm không được học hành giáo dục tử tế, sau khi có danh tiếng và tiền tài, sẽ chọn dùng cuộc sống trác táng che lấp lỗ hổng trong thế giới tinh thần, rượu chè gái gú cờ bạc, cơ bản là thứ nào cũng nhúng tay vào.
Phóng viên từng xem hình Trang Yến, vốn dĩ còn ôm chút thái độ tiếc thay chàng trai trẻ mất sớm này, bây giờ nghe Triệu Vĩ nói vậy, điểm thiện cảm ít ỏi kia cũng biến mất biệt tăm biệt tích.
Triệu Vĩ nói tiếp: "Sau đấy sở dĩ anh ấy rút khỏi làng quyền anh, cũng không phải vì bị người hâm mộ gây sức ép, mà là thân thể anh ấy không chịu được."
Lời này không sai, nhưng có lời dẫn dụ phía trước của Triệu Vĩ, phóng viên dễ dàng liên hệ thân thể không ổn với cuộc sống bừa bãi của cậu, thái độ dành cho Trang Yến đã kém lại càng thêm kém.
"Vậy tại sao anh ta qua đời?" Người hâm mộ quyền anh rất quan tâm đến vấn đề này, bọn họ không đoán ra vì cớ gì Trang Yến tuổi còn trẻ, mà lại tự dưng qua đời.
Triệu Vĩ: "Anh ấy bệnh tật quấn thân, tính cách cũng không tốt, thường xuyên đánh nhau với người ta, thân thể vì thế mà càng ngày càng kém, có thể trụ được đến giờ thật ra cũng không dễ dàng gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!