Hoàng đế Fred đăng cơ đã 50 năm, hơn 20 năm trước sinh hạ một vị tiểu hoàng tử, hiện tại, vị hoàng tử này đã trưởng thành.
50 năm trước, dân chúng đế quốc Thú Nhân mỗi ngày đều dõi theo Fred và Gary, nhưng giờ đã đổi thành con của Gary và Fred.
Mỗi ngày trên mạng đều là lời khen tiểu hoàng tử thật tuyệt thật đẹp trai, dần đà, không ai còn nhớ tới Thái thượng hoàng Edgar và Hoàng thái hậu Thư Thư nữa, thậm chí thời gian trôi đi, hai người này càng ít đăng hình trên mạng, cảm giác tồn tại càng lúc càng hạ xuống.
Thế nhưng trên mạng vẫn truyền tai nhau một truyền thuyết nói rằng Thái thượng hoàng Edgar và Hoàng thái hậu Thư Thư vẫn đang hưởng tuần trăng mật dài bất tận ở khắp mọi nơi, người nào may mắn gặp được bọn họ sẽ có được trợ giúp từ các vị quý nhân ấy.
Hơn 20 năm trước, người cầm quyền của tập đoàn tài chính Nordan suýt chút nữa thì bị em trai ruột hại chết cũng là nhờ Thái thượng hoàng và Hoàng thái hậu cứu mạng. Sau đó hai người lại đi tìm một vùng đất mới.
Bọn họ không tính dừng chân ở đây lâu, bởi tinh cầu này có dân số già nhất đế quốc, nhiều năm lịch sử cư trú, tinh cầu này đã bị khai thác cạn kiệt tài nguyên – nhiều năm về trước, các thú nhân căn bản đều không biết quý trọng cảnh quan hay môi trường.
Edgar và Thư Thư mới tới còn phải nhíu mày – không khí ô nhiễm, không biết có bao nhiêu vật chất có hại đang lơ lửng trong không khí nữa.
Tới khi xem xét thật kỹ, hắn thấy vô số kiến trúc, nhưng màu xanh của cây cối lại chẳng có bao nhiêu, càng phật lòng.
Thú nhân ở đây còn sử dụng những sản phẩm điện tử lỗi thời cũ rích, cách sống gần như ngang bằng mức sống trên Trái đất cổ xưa... Thư Thư lại thấy mừng.
"Em thích nơi này?" Edgar kinh ngạc nhìn Thư Thư.
"Cũng không hẳn, chỉ là thấy quen thuộc!" Thư Thư hưng phấn nhìn chung quanh: "Trước kia em không nhận ra Trái đất lại là như vậy."
Thư Thư đã sớm kể chuyện trước đây của mình cho Edgar nghe, chuyện cậu từng được rất nhiều người nhận nuôi, Edgar vẫn còn hơi buồn bực.
"Hoàn cảnh sống của em trước đây kém vậy sao?" Edgar hỏi.
"Khá tốt a!" Thư Thư nói: "Em thấy còn tốt hơn sống giữa rừng già, lại chẳng có nguy hiểm gì."
Edgar: "..." Điều này kể ra cũng đúng, viên tinh cầu này cơ bản không có động vật hoang dã, tất nhiên cực ít nguy hiểm.
Edgar và Thư Thư đã đặt phòng khách sạn tốt nhất trên tinh cầu, hạ cánh phi thuyền liền tới thẳng chỗ đó.
Kết quả...
"Phòng đặt trước của chúng tôi cho người khác?" Edgar cau mày nhìn nhân viên phục vụ trước mặt.
"Xin lỗi hai vị, phòng tổng thống hai người đặt hiện giờ đang được sử dụng, tuy nhiên khách sạn chúng tôi vẫn còn phòng khác, cũng không tệ, chúng tôi có thể chiếu khấu 5% cho hai vị."
Phòng tốt bị chiếm, Edgar ít nhiều có hơi bực dọc, nhưng đương nhiên không thể vì vậy mà nổi nóng được.
Nghe nói có thể đổi phòng, Edgar gật gật đầu: "Vậy đổi đi."
"Cảm ơn hai vị!" Nhân viên khách sạn lại nhắc nhở thêm: "Hai vị, trong phòng tổng thống hiện giờ có một nhân vật lớn! Nếu hai người có rảnh có lẽ nên tiếp xúc một chút."
"Được." Edgar gật đầu, lại chẳng tỏ vẻ gì, đối với hắn, chỉ có Thư Thư mới là nhân vật lớn mà thôi.
Tuy phòng tổng thống rất náo nhiệt, nhưng hai người không có hứng qua xem, ngày nào cũng ra ngoài chơi, tối về thì lăn giường...
Hôm nay khi đang bận 'hành sự', bên ngoài đột nhiên ầm ĩ, thỉnh thoảng còn nghe nhắc 'Thư Thư'.
Chuyện gì đây? Đáng lẽ không ai biết họ ở đây mới phải chứ? Thư Thư và Edgar nhìn nhau, sau đó cùng ra ngoài.
Ra tới nơi mới biết không phải gọi bên này mà là nơi phòng khác, tựa hồ là phòng tổng thống bị chiếm mất kia.
Rốt cuộc là sao vậy a?
"Thư Thư điện hạ, cầu xin ngài hãy cứu giúp con trai tôi! Cầu xin ngài!" Trước cửa phòng tổng thống, một á thú nhân ôm một đứa bé thú nhân hình heo tròn tròn nộn nộn, lặp lại lời thỉnh cầu.
"Mời đi cho." Một giọng nói dễ nghe vang lên, Edgar và Thư Thư nhìn qua, liền thấy một á thú nhân thoạt nhìn ôn tồn lễ độ đang đứng trước cửa phòng tổng thống, cau mày nhìn mẹ con trước mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!