Tuy lần giúp Renault vô cùng thuận lợi, nhưng Thư Thư không chắc người khác có được vậy không, là một yêu tinh thiếu kinh nghiệm lại chưa từng trao đổi với bất kỳ đồng loại nào, Thư Thư chỉ biết tự tìm tòi, dĩ nhiên không dám nói chắc điều gì.
"Tôi không đảm bảo sẽ thành công đâu đấy? Ông phải tự nỗ lực đi." Trước khi động thủ, Thư Thư nhấn mạnh nhiều lần.
Báo hoa Ball gật đầu đồng ý, càng về sau càng lo lắng, rốt cục không chịu nổi viết: "Có nguy hiểm gì không?"
"Nguy hiểm thì không có." Thư Thư nói.
Không có nguy hiểm? Báo hoa vui mừng, ánh mắt lại sáng lên, trước kia cứ lo nguy hiểm lắm, thậm chí chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đón nhận cái chết bất cứ lúc nào, đọa thú muốn lần nữa biến thành thú nhân không hề đơn giản, thế mà... không nguy hiểm?
Không chỉ mình báo hoa Ball, các thú nhân xung quanh nghe vậy cũng vui sướng, tất cả đều mở to mắt long lanh nhìn Thư Thư.
Nhiều mãnh thú như vậy nhìn mình chằm chằm, Thư Thư dù quen vẫn thấy rất áp lực, theo bản năng lặp lại lần nữa: "Tôi không đảm bảo ông sẽ biến thành thú nhân đâu đấy."
"Không sao! Không sao." Báo hoa an ủi ngược lại cậu.
Các đọa thú khác cũng đồng loạt viết:
"Thư Thư cậu yên tâm, thất bại cũng không sao."
"Đúng, chúng tôi nguyện ý chờ!"
"Cậu là giỏi nhất!"
...
Nhất thời đâu đâu cũng thấy chữ, Thư Thư đọc không kịp.
Edgar cùng với rắn nhỏ trên đỉnh đầu tới gần Thư Thư, quật đuôi quét sạch đống chữ trên mặt đất, phóng ra uy thế kinh người, khiến cho đám đọa thú xung quanh theo bản năng lui lại vài bước, đuôi đều cong lên.
"Edgar, chúng ta bắt đầu đi." Lúc này, Thư Thư vỗ vỗ Edgar nói.
Edgar gật gật đầu, đem Thư Thư vòng lên, không để ý báo hoa nữa.
"Ball, ông vào giữa đi!" Thư Thư bị Edgar vây quanh, vẫy vẫy tay.
Báo hoa bị hắn kẹp đuôi ở giữa, đầu cúi sắp cắm mặt xuống sát đất rồi, không dám ho he gì, nhưng vì để được biến thành người, hắn vẫn cố nhẫn nhịn, nhón chân nhảy vào trong, vừa tiếp đất chân đã mềm nhũn, ngã bẹp xuống nền đất.
Uy thế trên người Edgar thật lợi hại, thú nhân bình thường chỉ mới vậy đã chịu không nổi rồi... Báo hoa Ball đang muốn bò lên, đột nhiên bị thứ gì chạm vào, hắn ngẩn người, mới phát hiện đó là một cái thảm.
Thú nhân hình rắn này sao tự dưng lại cho mình cái thảm? Báo hoa có chút mờ mịt, sau đó nhớ tới một chuyện – thú nhân biến thành người xong đều trần truồng như nhau.
Sợ á thú nhân của mình nhìn thấy thân thể trần truồng của thú nhân khác? Báo hoa Ball đưa chân khều khều một cái, đắp thảm lên người.
Thư Thư thì đối xử với báo hoa cũng như Renault vậy, lấy bột vỏ trứng ra cho hắn ăn.
Bột vỏ trứng khô không khốc, hơi dính cổ họng, nhưng báo hoa vẫn cong lưỡi nuốt xuống.
Vừa vào tới bụng, hắn đã thấy thân thể mình nóng lên, cơ thể biến hóa kinh người, Thư Thư đặt tay lên đầu hắn, một luồng năng lượng tiến vào trong người, khiến hắn thậm chí còn cảm giác mình có thể nhìn thấy bên trong cơ thể mình thế nào.
Trống rỗng! Nơi đang ra phải có thú hạch, hiện giờ chẳng còn lại gì... Hắn hi vọng thú hạch có thể khôi phục, hắn hi vọng có thể lại được làm người!
Ý nghĩ vừa xuất hiện, đột nhiên một luồng năng lượng chạy thẳng tới nơi vốn từng có thú hạch, sau đó chậm rãi ngưng tụ...
Báo hoa Ball cảm nhận được, nhưng còn hơi mờ mịt, cả người mơ mơ màng màng không dám chắc có phải thật hay không, Thư Thư thì khác, lần này rốt cuộc đã hiểu ra thú hạch hình thành như thế nào.
Thú nhân vừa sinh ra đã có thú hạch, là một phần cơ thể bọn họ, trước đây thú hạch của đọa thú không thể tái sinh, là do thiếu năng lượng, nhưng giờ, khi cậu hỗ trợ bù đắp phần năng lượng thiếu hụt ấy, linh lực còn giúp bọn họ trị thương, thú hạch lại xuất hiện.
Cậu dùng phương pháp ban ơn cho đầy tớ, nhưng thực tế đọa thú không phải như yêu tinh, mới mở linh trí...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!