Lúc Trình Trừng Thành đi vào gian nhà, Tạ Nhất Định đang nằm ngửa.
Ánh nến ảm đảm, vẫn đủ soi tóc bạc nơi thái dương hắn.
Trình Trừng Thành nhất thời cảm thấy lòng nặng ngàn cân, hầu như muốn tông cửa xông ra.
"Ngươi đã đến rồi."
Ngay lúc hắn chuẩn bị hành động thì, Tạ Nhất Định mở mắt.
"Ta thấy cửa phòng sư phụ còn chưa đóng, cho nên tiến vào xem." Trình Trừng Thành nói không có chút khí thế.
Tạ Nhất Định chậm rãi ngồi dậy.
Trình Trừng Thành muốn dìu hắn, lại bị xua tay.
"Ngươi có chuyện muốn nói với ta?" Tay hắn cách chăn vuốt lên đầu gối mình, "Ngươi từ bé lúc làm sai chuyện gì, đều sẽ lộ ra vẻ mặt này."
Trình Trừng Thành cúi đầu.
"Nói đi." Tạ Nhất Định thở dài, "Ta là sư phụ của ngươi, rất nhanh có thể trở thành nhạc phụ của ngươi, giữa cha con có chuyện gì không thể nói chứ?"
Trình Trừng Thành cắn răng, từng chữ một nói: "Ta không thể cưới sư muội."
Tạ Nhất Định bình tĩnh hỏi: "Vậy ngươi muốn cưới ai?"
"Đệ tử cả đời không cưới."
Tạ Nhất Định trầm mặc một lát mới nói: "Giống như Từ Ân phương trượng và Lăng Vân đạo trưởng?"
Từ khi giang hồ đồn đãi truyền tới Thiếu Lâm cùng với Vũ Đương, chưởng môn hai bên dù không nói là hai phái cả đời không qua lại với nhau, thế nhưng việc tư thì cũng không sai biệt lắm rồi. Giang hồ quần hào ở trong tối ngoài sáng hỏi thăm thật lâu, đều không hỏi thăm được đôi lão tình nhân này sao tự nhiên lại trở mặt, cuối cùng chỉ có thể dùng Phật hiệu vô biên, đạo pháp tự nhiên, phổ độ bọn họ quay đầu là bờ để giải thích.
Trình Trừng Thành thân thể chấn động, không tin được mà nhìn hắn.
Tạ Nhất Định chỉ nhìn chăn, mà có thể, hắn thật sự cũng không phải nhìn chúng.
Trình Trừng Thành nói: "Trên đời này, còn có Viên Ngạo Sách cùng với Kỷ Vô Địch."
Tạ Nhất Định quay đầu nhìn hắn, "Ai là Kỷ Vô Địch của ngươi?"
Trình Trừng Thành chậm rãi nói: "Lục Thanh Y."
Trong mắt Tạ Nhất Định như có ánh sáng nhạt lóe lên, "Nếu Thanh Thành và Lục Thanh Y, ngươi chỉ được chọn một thì sao?"
...
Tới rồi!
Đầu Trình Trừng Thành bị oanh một tiếng, trống rỗng. Chủ ý đã quyết định, những lời cầu tình, hết thảy đều bị vất lại sau đầu. Năng ngôn thiện biện của ngày thường đã lên thẳng tới chín tầng mây. Thẳng đến khi Tạ Nhất Định hỏi đến lần thứ ba, hắn mới chậm rãi đem hồn phách mình thu về lại.
"Thanh Thành." Hắn nghe được miệng mình nói ra mấy từ đó.
Mí mắt sụp xuống của Tạ Nhất Định hơi hơi giơ lên, trong ánh mắt không kinh không hỉ, chỉ có một tia nhàn nhạt, là sự thương hại của người từng trải.
Trình Trừng Thành lấy lại bình tĩnh, trên mặt kiên quyết như bước lên đoạn đầu đài, "Thanh của Lục Thanh Y, Thành của Trình Trừng Thành."
...
Trình Trừng Thành đi rất lâu sau, Tạ Nhất Định mới chậm rãi ở trên giường bước xuống, mở cửa đi tới trước tàng cây bạch quả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!