Chân núi có lương đằng (chòi che nắng), Lục Thanh Y mông vừa dính ghế thì lập tức không chịu đi nữa.
Trình Trừng Thành đợi nửa ngày, thấy y không có ý định đứng dậy, rốt cục nhịn không được hỏi: "Lục chưởng môn định bao giờ khởi hành?"
"Khởi hành?" Lục Thanh Y chậm chạp uống trà, "Đi đâu?"
Trình Trừng Thành bị y hỏi đến lơ mơ rồi, "Đương nhiên là lên Thanh Thành."
"Nơi này không phải là Thanh Thành sao?"
Trình Trừng Thành cuối cùng cũng cân nhắc ra được ý của y, "Lục chưởng môn không định đến Thanh Thành làm khách sao?"
Lục Thanh Y bĩu môi nói: "Ngươi cảm thấy ta là loại người kẻ khác ăn của ta bao nhiêu, ta nhất định phải ăn về lại bấy nhiên sao?"
...
Trình Trừng Thành rất hối hận lúc còn ở Thái Sơn không giao phí ăn uống ra. "Vậy Lục chưởng môn định đến nơi nào đặt chân?"
Lục Thanh Y nói: "Thái Sơn."
"Lục chưởng môn muốn về?" Trình Trừng Thành không rõ cảm giác trống rỗng luẩn quẩn trong lòng mình là vì cái gì.
Lục Thanh Y nói: "Chí ít cũng chờ ta uống xong bát trà này đã."
Trình Trừng Thành yên lặng nhìn y, sau đó nhẹ giọng nói: "Ta tiễn Lục chưởng môn một đoạn."
Bát có lớn đến đâu, cũng có lúc trà bị uống sạch.
Huống chi bát không lớn, Lục Thanh Y uống cũng rất nhanh.
Trình Trừng Thành nước trong bát càng ngày càng ít, tâm tình cùng với lúc nãy tuyệt nhiên bất đồng.
Thẳng đến khi Lục Thanh Y buông bát đứng lên, nói: "Cáo từ." Hắn mới đột nhiên hoàn hồn, "Ta tiễn ngươi."
"Tiễn ta về Thái Sơn sao?"
Trình Trừng Thành ngẩn ra.
Lục Thanh Y đã rời đi xa.
Trình Trừng Thành trở lại Thanh Thành, Tạ Nhất Định đang ngồi dưới tán cây bạch quả hóng mát.
Lá cây thưa thớt kỳ thực không che được ánh dương quang, nhưng hắn mỗi ngày đều bỏ ra vài canh giờ để ngồi ở chỗ này.
Trên thân cây bạch quả có rất nhiều vết khắc, giống như hai người so thân cao, từng đạo từng đạo kéo dài lên trên.
Tạ Nhất Định đôi khi sẽ đưa tay sờ những vết khắc đó, nhưng hắn không sờ lâu. Hắn sợ sẽ sờ phẳng chúng mất.
Trình Trừng Thành xa xa nhìn một chút, mới đi quá báo cáo tình hình mắt thấy tai nghe ở phái Thái Sơn. Trong đó đương nhiên bị lược mất chuyện hắn cùng Lục Thanh Y hàng đêm cộng chẩm.
Tạ Nhất Định yên lặng nghe, sau đó gật đầu nói: "Sư muội ngươi gần đây rất lo cho ngươi. Đi thăm nàng đi."
Trình Trừng Thành đáp lời, đi ra thật xa rồi, lại nhịn không được quay đầu.
Mặc dù ngồi, cũng có thể nhìn thấy lưng hắn càng ngày càng gù xuống nhiều hơn.
Từ khi tam sư thúc mất, hắn một ngày cứ như một năm mà già xuống.
Sống ở Thanh Thành một thời gian, Trình Trừng Thành cũng bắt đầu quên dần những chuyện xảy ra ở Thái Sơn. Duy nhất khắc cốt ghi tâm chính chính là mình đã tự tay đâm chết kẻ thù bằng một chiêu kiếm quang khuynh thành hoàn mỹ. Đáng tiếc bất kể sau này hắn luyện thế nào, cũng không thể luyện ra chiêu thức giống như lúc đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!